Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Vương Khác lập tức bẻ gãy mũi tên trên vai, dẫn ta xông ra khỏi vòng vây.
Chờ mãi vẫn không thấy viện binh, chúng ta chạy vào rừng sâu, bị quân truy đuổi Tiên Ti bám riết không buông.
Vết thương trên vai Vương Khác không ngừng rỉ m/á/u đen, rõ ràng mũi tên đã được tẩm độc.
Hắn dần kiệt sức, bước đi lảo đảo, gần như không thể tiến thêm được nữa.
Khi ta đang cố gắng dìu người bước đi, hắn đột nhiên đẩy ta ra, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy ý tứ khó nói.
“Ngươi chạy đi, đừng lo cho ta!”
Vương Khác quyết liều mạng ở lại cản truy binh, nhưng làm sao ta có thể bỏ mặc hắn trong lúc nguy nan thế này?
“Ngươi tự đi đi, đừng bận tâm đến ta.”
Gương mặt luôn ôn nhu sáng ngời của Vương Khác giờ trắng bệch như tuyết, ngay cả nói chuyện cũng không còn khí lực.
Ta chưa từng thấy hắn yếu đuối như vậy.
“Ngươi đang nói nhảm gì thế!”
Ta không kiềm được mà lớn tiếng mắng.
Nhưng lời vừa thốt ra, trong lòng liền dâng lên hối hận: đây là công tử đích tôn dòng họ Vương cao quý, lại còn là ân nhân cứu mạng của mình, vậy mà mình lại to tiếng với người ta.
“Chẳng lẽ ngươi muốn để nữ nhi của ngươi mất đi mẹ?”
Hắn gằn giọng, dù yếu ớt nhưng lời nói lại chạm đúng chỗ yếu mềm nhất.
“Quân hầu đã nhiều lần cứu ta, ta tuyệt đối không thể bỏ mặc người. Nếu ta là kẻ vong ân phụ nghĩa như thế, làm sao có thể dạy con gái trung quân, yêu nước?”
Vương Khác nhíu mày, bất lực thở dài: “Nhưng ta đã trúng độc, đi không xa được, cần gì phải kéo theo ngươi.”
Nhìn vết thương nơi vai hắn, trong đầu ta bỗng lóe lên một ý nghĩ.
“Ta có cách, thứ lỗi nếu mạo phạm!”
Thấy truy binh còn cách một đoạn, ta dứt khoát xé rách áo nơi vết thương của hắn.
Vương Khác không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản ta.
“Cố chịu một chút!”
Ta nhổ mũi tên ra khỏi vai, chỉ nghe hắn nghẹn ngào rên lên một tiếng.
Sau đó, ta dùng d/a/o khắc một vết cắt hình chữ thập trên vết thương, để độc m/á/u chảy ra, rồi xé tay áo mình – may là hôm nay mặc áo tay rộng, vải đủ để băng lại vết thương, buộc ch.ặ.t phía trên để ngăn độc lan lên.
Cách này, năm xưa ta từng bị rắn độc cắn, chính Hạ Hi mời đại phu làm như vậy trước khi giải độc cho ta.
Thật ra khi ấy có thuốc giải, nhưng Hạ Hi muốn ta chịu khổ một chút nên không cho dùng.
Băng bó đơn giản xong, ta ngồi xuống, không chút do dự cõng Vương Khác lên lưng.
“Ngươi…” Hắn thốt lên, nhưng chưa kịp nói hết câu.
“Giữ sức đi, đừng nói nhiều! Ngươi cứu ta bao lần, giờ là lúc ta cứu ngươi. Chỉ cần ta còn sức, nhất định không để ngươi lại.”
Truy binh ngày càng gần, nhưng lòng ta chỉ có một suy nghĩ: dù có phải dốc toàn lực, cũng phải bảo vệ y, cùng thoát khỏi kiếp nạn này.
Vương Khác không ngờ ta lại có sức mạnh như vậy.
Đường đường một nam tử tám thước, bị ta cõng mà có chút xấu hổ, hồi lâu mới thốt ra được mấy chữ: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Ta vốn sức khỏe hơn người, một phần do từng cõng Tiêu Tư Thăng mà rèn luyện, một phần do bị hoàn cảnh thúc ép trong tuyệt cảnh mà bộc phát.
“Đáng mà.”
Dựa theo phương hướng đại khái, ta liều mình chạy về phía doanh trại, bất chấp những cành cây trong rừng rạch nát mặt mày và y phục.
Không ngờ trong lúc chạy, ta bước hụt, cả hai ngã nhào xuống một cái hang bị cỏ cây che phủ.
Cú ngã khiến năm tạng sáu phủ của ta đau đớn không thôi.
Tạm thời không thể trèo lên, chúng ta đành nấp trong hang để tránh truy binh.
May mắn, ánh sáng mặt trời vẫn len qua miệng hang, tạo thành những tia sáng lốm đốm.
Vương Khác, dù bị thương, vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Hắn nhận ra trong hang có một số thảo dược giải độc, liền bảo ta hái về.
Ta lập tức làm theo, lấy d/a/o nghiền nát thảo dược, vừa cho hắn ăn, vừa đắp lên vết thương.
Hắn vẫn còn lạc quan, tự nói tự cười: “Còn nước còn tát.”
Chỉ có ta mặt mày căng thẳng, lo sợ hắn không qua khỏi cửa ải này.
You cannot copy content of this page
Bình luận