Danh sách chương

 

Tôi bất giác tự chế giễu mình.

 

Trong tầm mắt, anh đứng ở không xa, lặng lẽ nhìn về phía Đào Châu Anh và tôi.

 

Ánh đèn tại trường quay rất sáng, khiến đôi mắt của Từ Trú như chìm trong ánh sáng rực rỡ, tựa ánh trăng xuyên qua tầng mây.

 

Quanh năm, quần áo của Từ Trú luôn là những bộ rộng rãi, thoải mái.

 

 Dù không có gió, anh vẫn toát lên vẻ nhàn nhã, tự tại, như cây tùng đứng giữa trời.

 

Phía sau anh là một người tôi chưa từng gặp, có lẽ là thư ký mà nhà họ Từ sắp xếp cho anh.

 

“A Trú, sao anh lại đến đây?”

 

Sự vui mừng của Đào Châu Anh gần như không thể che giấu, cô ấy chạy xuống từ trường quay, đôi má đỏ hồng vì cười rạng rỡ.

 

Đối với Đào Châu Anh, dường như cô ấy không cần lý do gì để che giấu mối quan hệ với Từ Trú.

 

 Nhưng đối với tôi, việc không nhắc đến nhà họ Từ và Từ Trú ở nơi công cộng đã trở thành thói quen.

 

Nhà họ Từ tài trợ cho tôi tiếp tục con đường cờ vây, mối quan hệ cũng chỉ dừng lại ở đó.

 

Tôi chậm rãi thu lại ánh nhìn, tiếp tục chỉnh lại micro đang quấn quanh người mình.

 

“Châu Anh thật may mắn, đó chính là người thừa kế của Tập đoàn Từ thị đúng không?”

 

Người nói là người dẫn chương trình, giọng cô ấy đầy ngưỡng mộ.

 

Những người xung quanh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này, bắt đầu xì xào bàn tán.

 

“Châu Anh?”

 

“A Trú, sao anh biết em ở đây?”

 

Đào Châu Anh dừng lại trước mặt Từ Trú, mỉm cười nhẹ nhàng với anh.

 

Ánh mắt của Từ Trú dừng lại trên khuôn mặt cô ấy, hiếm khi anh do dự, không nói gì.

 

Thư ký đứng sau anh bỗng tiến lên phía trước, ghé sát tai anh thì thầm vài câu.

 

Nghe xong, Từ Trú nhàn nhạt nói:

 

 “Có một số tin tức vốn dĩ có căn cứ, công bố ra cũng không sao, chỉ là làm ồn lên thì không tốt lắm.”

 

Thư ký liếc nhìn Đào Châu Anh, có chút lúng túng, tiếp tục nói:

 

 “Chỉ là Đào tiểu thư và Tạ tiểu thư đều bị kéo vào, có không ít… người đang chửi bới.”

 

“Chửi bới?” Từ Trú nhíu mày.

 

Thư ký giải thích:

 

 “Có người nói anh với Đào tiểu thư có mối quan hệ không đơn thuần, nhưng cũng liên quan đến Tạ tiểu thư… Dù sao trước đó những tin tức về việc tài trợ cũng đã được đăng. Nếu chỉ có vài người bàn tán thì không sao, nhưng hình như chuyện này đang bị làm lớn.”

 

Đào Châu Anh nghiêng đầu, tò mò hỏi:

 

 “A Trú, anh đang nói gì vậy?”

 

“Vì buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, có người trên mạng tung tin đồn, nói rằng cô và Tạ tiểu thư có hiềm khích vì thiếu gia.” Thư ký giải thích.

 

“Sao có thể chứ? Làm sao họ biết được mối quan hệ giữa tôi và A Trú!” Đào Châu Anh ngạc nhiên thốt lên, sau đó áy náy nhìn về phía Từ Trú. 

 

“A Trú, có phải em đã gây rắc rối cho anh không?”

 

Sắc mặt của Từ Trú vẫn như thường, anh xoay nhẹ chuỗi hạt trong tay, giọng nói trầm thấp:

 

 “Anh nhớ trước đây em không đồng ý tham gia buổi phỏng vấn này.”

 

“Đúng vậy,” Đào Châu Anh cười bất lực. “Ban đầu họ mời nhà vô địch Xuân Lan, nhưng em không quen người đó nên từ chối. Sau này nghe nói người tham gia là Tiểu Xuân, nên em mới đồng ý.”

 

Nói đến đây, cô ấy hạ giọng: “A Trú, xin lỗi anh.”

 

“Không có gì phải xin lỗi, chuyện nhỏ thôi.” Từ Trú quay sang thư ký, nói: “Bảo bên dưới gỡ bỏ các bài viết đi.”

 

“Không biết có phải trên mạng mọi người đang chửi em không… Dù sao anh và Tiểu Xuân đã quen biết nhau từ lâu, còn em thì như người đột nhiên xuất hiện vậy.” Đào Châu Anh đứng bên cạnh, có chút lúng túng cúi đầu.

 

Thư ký nhìn điện thoại, thành thật nói: “Trên mạng, người ta chửi Tạ tiểu thư nhiều hơn.”

 

“Sao có thể chứ?” Đào Châu Anh che miệng.

 

“Họ nói rằng Tạ tiểu thư không giành được quán quân đã đành, được nhà họ Từ tài trợ nhiều năm như vậy mà cũng chẳng có thành tích gì…” Thư ký vừa nhìn điện thoại vừa đọc.

 

Từ Trú lạnh lùng ngắt lời: “Đủ rồi.”

 

Thư ký vội cất điện thoại: “Chỉ là mấy lời đồn đại trên mạng thôi.”

 

Sắc đỏ trên mặt Đào Châu Anh vẫn chưa tan, đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô ấy nhìn Từ Trú, chớp nhẹ một cái.

 

“Tiểu Xuân.”

 

Giọng nói ấy còn chưa khiến tôi kịp phản ứng, thì người dẫn chương trình bên cạnh đã khẽ lắc tay tôi:

 

 “Đại sư Tạ Xuân, có phải người thừa kế Tập đoàn Từ thị đang gọi cô không?”

 

Cô ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn Từ Trú đang đứng đối diện Đào Châu Anh.

 

“Bảo sao Đào tiểu thư nói quen cô, hóa ra đại sư Tạ Xuân cũng quen…”

 

Lời của người dẫn chương trình còn chưa dứt, Từ Trú đã bước về phía này.

 

Từ sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Từ Trú, tôi vẫn luôn tránh mặt anh.

 

Nhìn anh đang tiến lại gần, tôi theo bản năng lùi về phía sau một bước.

 

“Lùi gì vậy?”

 

Ánh mắt của anh sắc bén.

 

Tôi lắc đầu.

 

Từ Trú đứng trước mặt tôi, chăm chú quan sát một lúc, sau đó nói:

 

 “Đưa điện thoại đây.”

Hết Chương 38:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page