Chương 1: Bị đuổi khỏi quán trọ
23/04/2025
Chương 2: Đi ăn chực uống chực
23/04/2025
Chương 3: Giành ăn
23/04/2025
Chương 4: Thế chấp
23/04/2025
Chương 5: Công tử cứu mạng
23/04/2025
Chương 6: Hỏi tên
23/04/2025
Chương 7: Xinh đẹp
23/04/2025
Chương 8: Mười lượng
23/04/2025
Chương 9: Kiếm tiền
23/04/2025
Chương 10: Chuộc đồ
23/04/2025
Chương 11: Nhiệm vụ hơi khó
23/04/2025
Chương 12: Ăn cơm trước đã
23/04/2025
Chương 13: Hiểu lầm hơi lớn
23/04/2025
Chương 14: Ngọc thúc thúc
23/04/2025
Chương 15: Rèn luyện
23/04/2025
Chương 16: Tìm kiếm
23/04/2025
Chương 17: Hăc điếm
23/04/2025
Chương 18: Ăn thịt người?
23/04/2025
Chương 19: Giao cho quan phủ
23/04/2025
Chương 20: Đưa người đến nha môn
23/04/2025
Chương 21: Ba mươi hai vụ mất tích
23/04/2025
Chương 22: Hỏi
23/04/2025
Chương 23: Tìm người
23/04/2025
Chương 24: Nô gia thích
23/04/2025
Chương 25: Tên giả gái
23/04/2025
Chương 26: Thẩm vấn xác chết sao?
23/04/2025
Chương 27: Lần sau có kinh nghiệm rồi.
23/04/2025
Chương 28: Đệ nhị
23/04/2025
Chương 29: Tay trói gà không chặt
23/04/2025
Chương 30: Nàng sợ kim châm
23/04/2025
Chương 31: Họ đều rất lo lắng
23/04/2025
Chương 32: Tuyên Tắc Linh
23/04/2025
Chương 33: Biết nấu ăn
23/04/2025
Chương 34: Định hôn
23/04/2025
Chương 35: Điện hạ giáng tội
23/04/2025
Chương 36: Thiên Châu công tử
23/04/2025
Chương 37: Uy hiếp
23/04/2025
Chương 38: Giải Thiên Châu
23/04/2025
Chương 39: Ta đi lấy thêm củi
23/04/2025
Chương 40: Ngày mai ăn gì
23/04/2025
Chương 41: Đến thôn trang
23/04/2025
Chương 42: Hẳn là trùng tên
23/04/2025
Chương 43: Cô nương muốn tìm hiểu ta?
23/04/2025
Chương 44: Từ biệt
23/04/2025
Chương 45: Trùng hợp?
23/04/2025
Chương 46: Một vườn đầy hoa
23/04/2025
Chương 47: Lại có thích khách sao?
23/04/2025
Chương 48: Tên trộm
23/04/2025
Chương 49: Sơn đại vương
23/04/2025
Chương 50: Đồ ngốc
23/04/2025
Chương 51: Chu toàn
23/04/2025
Chương 52: Suy nghĩ kế sách
23/04/2025
Chương 53: Giả mạo công chúa
23/04/2025
Chương 54: Kết giao bạn bè
23/04/2025
Chương 55: Túy Tinh lâu
23/04/2025
Chương 56: Đệ nhất tửu lâu
23/04/2025
Chương 57: Rượu ngon
23/04/2025
Chương 58: Cảm ơn Khương tỷ tỷ
23/04/2025
Chương 59: Bóng ma
23/04/2025
Chương 60: Hắc Phong Môn
23/04/2025
Chương 61: Cơ quan
23/04/2025
Chương 62: Thật xứng đôi
23/04/2025
Chương 63: Lễ hội Hoa Thần
23/04/2025
Chương 64: Linh nghiệm hơn
23/04/2025
Chương 65: Tặng vòng hoa
23/04/2025
Chương 66: Chúc lang quân con cháu đầy đàn
23/04/2025
Chương 67: Sư muội
23/04/2025
Chương 68: Người tốt
23/04/2025
Chương 69: Bạch An Du
23/04/2025
Chương 70: Tạm biệt
23/04/2025
Chương 71: Vào thành Thương Châu
23/04/2025
Chương 72: Hương Minh lâu
23/04/2025
Chương 73: Bổn công chúa
23/04/2025
Chương 74: Lời đồn
23/04/2025
Chương 75: Muốn hủy hôn
23/04/2025
Chương 76: Trắc thất
23/04/2025
Chương 77: Tham kiến công chúa
23/04/2025
Chương 78: Trói hắn ta lại
23/04/2025
Chương 79: Liên lụy
23/04/2025
Chương 80: Bí mật điều tra
23/04/2025
Chương 81: Vệ gia
23/04/2025
Chương 82: Diễn xuất giỏi
23/04/2025
Chương 83: Linh động
23/04/2025
Chương 84: Manh mối
23/04/2025
Chương 85: Giá mà vị đại công tử kia ở đây thì tốt rồi
23/04/2025
Chương 86: Câm miệng
23/04/2025
Chương 87: Kẻ nào dám xâm phạm, giết không tha
23/04/2025
Chương 88: Lời đồn
23/04/2025
Chương 89: Giấy định hôn
23/04/2025
Chương 90: Quả nhiên khiến nàng nghi ngờ
23/04/2025
Chương 91: Đi tìm
23/04/2025
Chương 92: Bạch sư tỷ
23/04/2025
Chương 93: Mạng cứng thật
23/04/2025
Chương 94: Đào mộ
23/04/2025
Chương 95: Chết vì trúng độc
23/04/2025
Chương 96: Thiên Châu ca ca, huynh đã về rồi.
23/04/2025
Chương 97: Hắn thừa nhận rồi
23/04/2025
Chương 98: Sắp có thiếu phu nhân rồi
23/04/2025
Chương 99: Đánh trống kêu oan
23/04/2025
Chương 100: Giải Diên
23/04/2025
Chương 101: Nghịch tử
23/04/2025
Chương 102: Nhị cữu cữu
23/04/2025
Chương 103: Con trai ông đã bị ông giết chết rồi…
23/04/2025
Chương 104: Là hậu bối nhà nào thế?
23/04/2025
Chương 105: Ta chỉ đi nhầm đường thôi
23/04/2025
Chương 106: Chia tay nhau
23/04/2025
Chương 107: Tiểu tướng quân cũng không ở biên cảnh…
23/04/2025
Chương 108: Sang năm là ổn rồi
23/04/2025
Chương 109: Tiệc cưới
23/04/2025
Chương 110: Tự do xuống núi
23/04/2025
Chương 111: Trùng phùng
23/04/2025
Chương 112: Trùng phùng
23/04/2025
Chương 113: Lại trộm
23/04/2025
Chương 114: Cãi không lại thì đánh
23/04/2025
Chương 115: Tỷ võ
23/04/2025
Chương 116: Hắn giỏi lắm
23/04/2025
Chương 117: Nam tử cũng có thể lên võ đài
23/04/2025
Chương 118: Sao điện hạ lại đến đây!
23/04/2025
Quản gia nói không sai, hắn hận không thể liều mạng báo đáp ân tình của Ngọc thúc thúc.
“Điện hạ, thảo dân…”
Lâu sau, Ngọc Thiên Châu mới tìm lại được giọng nói của mình.
Yến Hạc ngắt lời hắn: “Sau này trước mặt ta, không cần tự xưng như vậy, nếu đệ không ngại, ta gọi đệ là Thiên Châu nhé?”
Ngọc Thiên Châu lại im lặng, Yến Hạc cũng không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, mới lại nghe hắn nói: “Đệ không ngại, những lời công tử nói hôm nay, đệ sẽ nhớ.”
Dù thế nào, hắn cũng không dám gọi Thái tử một tiếng a huynh.
Yến Hạc cũng không cưỡng cầu.
U uất nhiều năm không thể giải quyết trong một ngày.
“Đệ có biết cống phẩm ở đâu không?”
_
“Hắn từng hứa với ta, sau này chúng ta thành thân, nhất định cũng sẽ giống như cha mẹ, cả đời chỉ có một người.”
Sau khi khóc xong, tâm trạng của Tuyên Tắc Linh thoải mái hơn nhiều, nhưng vì có chút ngượng ngùng, cộng thêm sự an ủi dịu dàng của Khương Thiền Y, nàng ấyliền cứ thế dựa vào chân Khương Thiền Y.
Khương Thiền Y nói: “Bây giờ cô còn tin hắn không?”
Giọng nói của Tuyên Tắc Linh kiên định: “Tin.”
“Dù bọn họ đổ hết những ô danh này lên người hắn, ta vẫn tin hắn.”
Dường như để cho sự tin tưởng của mình thêm phần thuyết phục, Tuyên Tắc Linh lại nói: “Giải phu nhân xuất thân từ gia đình thư hương, trong ký ức của ta, Giải phu nhân và Giải đại công tử đều là người hiểu lý lẽ, hắn rất hiếu thuận, rất kính trọng trưởng bối, là một người rất tốt, rất tốt.”
Chín năm trôi qua, rất nhiều chuyện Tuyên Tắc Linh kỳ thực đã không nhớ rõ, vị Giải đại công tử thanh mai trúc mã trong đầu nàng ấy đã chỉ còn là một hình ảnh mờ nhạt, thậm chí đã không nhớ rõ dung mạo, nhưng nàng ấy vẫn nhớ, hắn rất tốt, rất tốt.
Từ lời nói của Tuyên Tắc Linh, Khương Thiền Y có thể biết được, nàng ấy vẫn luôn nhớ đến vị Giải đại công tử kia.
“Sau này cô còn tìm hắn không?”
Tuyên Tắc Linh gật đầu: “Tìm.”
“Sống hay chết, đều nên có một kết thúc.”
Quan trọng hơn là: “Nếu ngay cả ta cũng từ bỏ, vậy trên đời này hẳn là sẽ không còn ai nhớ đến hắn nữa.”
Khương Thiền Y liền nói: “Hắn tên là gì, ta sẽ giúp cô để ý.”
Tuyên Tắc Linh lúc này mới rời khỏi chân Khương Thiền Y, tiểu nương tử vành mắt đỏ hoe, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
“Hắn tên là Giải Thiên Châu.”
“Cống phẩm ở trong tay Lưu gia nương tử.”
Ngọc Thiên Châu nói với giọng trầm thấp.
Yến Hạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng: “Là đệ đưa Tuyên cô nương ra ngoài?”
Nhưng đợi một lúc lâu không thấy trả lời, Yến Hạc quay đầu lại, liền thấy thanh niên thần sắc ngẩn ngơ, trong mắt như chứa đựng muôn vàn cảm xúc, như cuồng phong đột nhiên ập đến.
Nhưng không biết là vì điều gì.
“Phải.”
Đáy mắt Ngọc Thiên Châu rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.
“Ngày hôm đó đoàn xe gặp nạn, người của chúng ta không địch lại, đệ mang theo cống phẩm bỏ chạy, bị Hắc Phong Môn truy sát dọc đường, trên quan đạo gặp một đoàn xe quan gia, lúc đó đệ đã bị thương nặng, sợ cống phẩm rơi vào tay giặc, liền chọn đại một chiếc xe ngựa gần đó, giao phó cống phẩm cho người trong xe.”
Yến Hạc hiểu, chiếc xe ngựa mà Ngọc Thiên Châu chọn lúc đó chính là xe ngựa của Tuyên gia nương tử.
“Đệ sợ mang đến tai họa cho họ, không dám trì hoãn liền chạy theo một con đường khác, người của Hắc Phong Môn không biết cống phẩm đã không còn trong tay đệ, đều đuổi theo đệ.”
Ngọc Thiên Châu tiếp tục nói: “Đệ giao ra chiếc hộp không, nhân lúc bọn chúng lơ là cảnh giác liền bỏ chạy, sau khi xác định đã thoát khỏi bọn chúng, đệ liền đi tìm… cống phẩm.”
Yến Hạc liền hỏi: “Vậy tại sao đệ lại đưa Tuyên cô nương ra ngoài?”
Ngọc Thiên Châu dừng lại một lúc, mới nói: “Khi đệ tìm đến Lưu gia, đúng lúc Tuyên cô nương đang ở một mình trong sân, nàng… nàng dùng cống phẩm uy hiếp, muốn đệ đưa nàng đi, và tạo ra giả tượng nàng bị bắt cóc.”
Khi Yến Hạc biết được hai người lần lượt mất tích, trong lòng kỳ thực đã có suy đoán.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp mặt Ngọc Thiên Châu, nhưng hắn tin tưởng Ngọc thúc thúc, càng tin tưởng tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm, bọn họ có thể sinh ra lòng yêu thương đối với Ngọc Thiên Châu, chứng tỏ Ngọc Thiên Châu tuyệt đối không phải là người có phẩm hạnh không đoan chính.
Nếu thật sự là hắn đưa Tuyên cô nương đi, nhất định là có nỗi khổ tâm không thể nói.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Ngoài ra, Tuyên cô nương còn dùng thứ gì khác để uy hiếp đệ không?”
Đã biết cống phẩm ở trong tay Tuyên gia nương tử, Ngọc Thiên Châu tự có trăm phương ngàn kế để lấy lại đồ, danh tiết của tiểu nương tử quan trọng biết nhường nào, nếu không có lý do nào khác, với tính cách của hắn, hẳn là sẽ không đồng ý mới đúng.
Ngọc Thiên Châu sững sờ, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó phân biệt, sau đó mới nói: “Có.”
“Tuyên cô nương lấy cái chết để uy hiếp.”
Thái tử điện hạ có thể hỏi ra vấn đề này, chứng tỏ Thái tử điện hạ cực kỳ tán thành phẩm hạnh của hắn, nhưng hắn không hiểu, chỉ gặp mặt một lần, tại sao Thái tử điện hạ lại đánh giá cao hắn như vậy.
Hắn quả thực sẽ không vì cống phẩm mà hủy hoại danh tiết của một tiểu nương tử, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt mình.
Cũng không thể thấy nàng quỳ xuống cầu xin hắn.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Yến Hạc, nhưng lại nằm trong tình lý, như vậy, mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Chỉ là, tại sao Tuyên gia nương tử lại làm như vậy?
You cannot copy content of this page
Bình luận