Vé rẻ thì cũng có, nhưng hoặc là đi sang Hắc tinh khác, hoặc là tới mấy hành tinh hoang vu, chẳng có ý nghĩa gì.
“Lạ thật.” Giọng Dung Ân kéo Hàn Dự về thực tại.
Hàn Dự: “Sao?”
“Một đứa trẻ cứu anh, rồi lại rời khỏi Hoang Tinh?”
Dung Ân đảo mắt: “Tôi nghĩ, dù cô ấy đi đâu chắc cũng có chuyện quan trọng, nếu không thì cũng chẳng nỡ bỏ mặc một người bị thương như anh ở lại nhà.”
Không biết Hàn Dự có nghe ra ý trách móc trong lời này không, nhưng anh ta không đáp lại.
Dung Ân lại nói tiếp: “Hơn nữa, đã cứu anh thì chắc cô ấy cũng từng nhìn thấy phi thuyền của anh nhỉ? Cô ấy có nhận ra phi thuyền của anh bị bắn hạ không?”
Hàn Dự khẽ gật đầu.
Dung Ân: “Vậy nên, có khi nào cô ấy nghe nói bọn tôi tới tìm anh, tưởng bọn tôi là người truy sát anh, sợ gặp rắc rối nên mới vội vàng bỏ đi?”
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, nếu không phải Hàn Dự tự cho người đưa đi, thì chỉ còn khả năng này.
Chứ một đứa dân đen nhặt rác ở Hoang Tinh, lẽ ra phải bám riết lấy Hàn Dự mới đúng. Được anh ta sắp xếp thế nào cũng coi như đổi đời, khỏi phải sống cảnh nghèo khổ như địa ngục nữa rồi.
Hàn Dự thoáng khựng lại, dường như cũng nghĩ tới khả năng này, trong mắt hiện lên chút cảm xúc phức tạp.
Dung Ân cong môi, dịu dàng nói: “Cũng không thể trách cô ấy, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sợ hãi cũng là bình thường thôi.”
Hàn Dự liếc nhìn cô ta: “Cô cũng hơn cô ấy được mấy tuổi đâu.”
Dung Ân không chắc ý anh ta là gì: “Tôi là người trưởng thành rồi nhé, chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi thôi.”
Hàn Dự không tiếp lời: “Dù sao thì cô ấy cũng đã cứu tôi, nếu cô ấy vẫn còn ở đây…”
Anh ta thở dài: “Tôi vốn định sớm đi tìm cô ấy, nhưng mấy tháng trước bận quá nên bị lỡ mất, chỉ mong giờ cô ấy vẫn ổn.”
Dung Ân cúi mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt: “Chắc chắn cô ấy không sao đâu.”
Sau đó hai người bắt đầu nói về chuyện làm ăn trong nhà.
Rồi Dung Ân lại nhắc tới chuyện trường học.
Tô Huyền nghe được mấy câu thì phát hiện ra, hóa ra hai người này đều là sinh viên đại học, cùng trường nhưng khác chuyên ngành, khác khóa.
Hiện tại tình hình rối ren, nhiều trường đại học đều chuyển sang chế độ mở, sinh viên có thể học từ xa, chỉ cần về thi là được.
Hai người này cũng vậy.
Trường của họ là Đại học Quân sự Liên bang, tổng cộng có hơn chục phân hiệu, đều nằm ở khu vực trung tâm của Liên bang, giờ vẫn còn giàu có phồn thịnh.
Hai người càng nói càng hợp, chỉ tiếc là Dung Ân còn phải vào Hiệp hội lính đánh thuê làm việc, nên chủ động hẹn Hàn Dự hôm sau đi ăn.
Nhưng Hàn Dự từ chối, bảo mấy hôm nay bận. Dung Ân hơi tiếc nuối, đành tạm biệt anh ta, tự mình quay người chuẩn bị vào Hiệp hội lính đánh thuê.
“!”
Dung Ân bất ngờ bị ai đó va phải.
Người kia vội vàng đi qua, áo khoác bẩn thỉu dính đầy máu, trông như vừa chui ra từ lò mổ vậy.
“Đám lính đánh thuê bẩn thỉu này!” Dung Ân khẽ rủa một câu, cố gắng nén lại sự ghét bỏ và tức giận trong mắt.
Dù cô ta cực kỳ khinh thường bọn họ, nhưng cũng phải thừa nhận, đám lính đánh thuê này ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.
Người vừa rồi toàn thân máu me, nhưng nhìn động tác thì chẳng thấy bị thương gì, máu chắc cũng là của người khác.
Loại người này không dễ bị bắt nạt, cũng khó mà giết chết trong chớp mắt, nếu cô ta muốn trả thù thì chắc chắn sẽ thành một trận đánh lớn, không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Mà cô ta sắp phải gặp lãnh đạo hiệp hội, không thể gây chuyện ngay trước cửa được.
“Các người còn đứng đó làm gì!” Dung Ân hít sâu một hơi, nghiến răng bảo đám vệ sĩ: “Đưa gel tẩy vết bẩn cho tôi!”
Lần này coi như tên kia gặp may!
“…”
Rời khỏi Hiệp hội lính đánh thuê, Tô Huyền dừng lại, đứng bên đường trầm ngâm.
Cô cảm thấy mình đúng là đã lấy được năng lực của em gái Tô Tử Nhiêu.
Nghe lời Tô Tử Nhiêu nói thì năng lực đó là truy tìm mục tiêu từ xa, đại khái là sau khi chạm vào ai đó, trong một khoảng thời gian nhất định có thể xác định vị trí của người đó.
Dĩ nhiên cũng có giới hạn, đó là cả hai phải ở cùng một hành tinh.
Tô Huyền hoàn toàn chưa quen với năng lực này, thậm chí còn không chắc mình có dùng được không, nhưng cơ hội hiếm có, cô liền đi va vào Dung Ân.
Dung Ân cũng phải vào Hiệp hội lính đánh thuê làm việc, nên trong thời gian đó chắc chắn sẽ ở lại bên trong, còn mình thì có thể tìm chỗ khác nghiên cứu năng lực này.
Nhưng mà, Hàn Dự và Dung Ân đều đã tới hành tinh này, nghe hai người họ nói chuyện, dường như nơi đây sắp xảy ra chuyện lớn.
Về điểm này, Tô Huyền cũng không quá bất ngờ. Nếu cô nhớ không nhầm, thì người sáng lập đế quốc tương lai, tức là vị hoàng đế kia, chính là phát tích từ 233.
Trong nguyên tác, giai đoạn này chỉ tập trung vào việc nữ chính bị ngược đãi, từ tay bọn buôn người rơi vào tay đám họ hàng tồi tệ, chứ chẳng nhắc gì tới những chuyện khác.
Tuy nói vậy, xét về lý thì quê nhà của hoàng đế chắc cũng phải là nơi long tranh hổ đấu chứ nhỉ.
“Sao thế?” Có người bước đến bên cạnh cô, giọng nhàn nhạt: “Cô còn muốn nghe ai nói chuyện nữa không?”
“Xin lỗi.” Tô Huyền hơi ngại ngùng: “Tôi với người đó, à không, phải nói là với cả hai người đó, đều có chút mâu thuẫn, nói chung là khó mà kể hết.”
Chàng trai tóc đen liếc cô một cái: “Vậy thì nói ngắn gọn thôi.”
Tô Huyền: “?”
Anh ấy thật sự muốn nghe à? Cô còn tưởng anh ta chẳng quan tâm gì cơ.
“Cái cô gái kia.” Tô Huyền nghĩ ngợi một lúc: “Chắc là người đã treo thưởng truy sát tôi trên web đen, dù sao cũng là cô ta hoặc người nhà cô ta, còn lý do thì có mấy khả năng.”
“Cô muốn giết cô ta à?” Anh ấy hỏi với vẻ thờ ơ.
“Tôi thì cũng muốn đấy.” Tô Huyền nhún vai: “Nhưng bản thân cô ta là dị năng giả, ít nhất cũng cấp ba, lại còn có cả đám vệ sĩ đi kèm, tôi thấy mình không đánh lại đâu.”
Cô thật sự không nhớ dị năng của Dung Ân là gì, chỉ biết chắc chắn cô ta là dị năng giả, vì về sau trong nguyên tác còn có cảnh nữ chính đối đầu với nữ phụ ác độc.
Nữ phụ bị dồn đến đường cùng, tâm lý sụp đổ, suýt nữa dùng dị năng giết chết nữ chính. May mà nam chính kịp thời xuất hiện cứu nữ chính.
Tô Huyền đọc lướt quá nhanh, chỉ nhớ đó là năng lực tấn công, nhưng chắc cũng không mạnh lắm, ít nhất không thể một chiêu giết người.
“Quan trọng nhất là, cái lệnh truy sát đó chưa chắc do cô ta tự đăng, cô ta chết rồi thì lệnh truy sát trên web đen cũng chưa chắc được gỡ, vấn đề vẫn không giải quyết được.”
Tô Huyền bất lực nói: “Nếu tôi có thể điều khiển tinh thần cô ta thì hay biết mấy.”
Nói đến đây cô bỗng dừng lại.
Hiện tại dị năng tinh thần của cô chắc chắn chưa làm được chuyện đó. Cùng lắm cô chỉ có thể thao túng lời nói, hoặc ảnh hưởng đến suy nghĩ của mục tiêu, còn việc điều khiển hành động thực tế thì còn xa lắm.
Tô Huyền: “Nhưng tôi có thể sao chép một năng lực như vậy.”
“Dị năng tinh thần có thể điều khiển hành vi sẽ tiêu hao rất lớn, với thể chất hiện tại của cô, cho dù may mắn dùng được năng lực đó…”
You cannot copy content of this page
Bình luận