Lệnh truy nã của anh em nhà họ Dung khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, giờ Dung Ân lại tự dâng tới cửa, nếu chớp được thời cơ xử lý luôn thì quá đã.
Bên kia vẫn tiếp tục trò chuyện.
Dung Ân mỉm cười tiến lại: “Không ngờ anh cũng tới tinh cầu 233.”
“Ừ, tôi có chút việc ở đây.”
Hàn Dự gật đầu với cô ta, thái độ không thân thiện lắm, thậm chí còn hơi lạnh nhạt: “Cô cũng tới hội quán à? Cô cứ làm việc đi.”
“Không vội đâu.”
Dung Ân vội vàng đáp, còn liếc nhìn đám lính đánh thuê xung quanh, cố giấu vẻ chán ghét và khinh thường trong mắt: “Trước đó tôi với anh trai nhận được tín hiệu cầu cứu của anh khi phi thuyền gặp nạn, tôi lập tức tới hành tinh hoang đó, Ain-7, nhưng tìm mấy ngày vẫn không thấy anh.”
Dung Ân nói rất chân thành, rồi tỏ vẻ quan tâm: “Giờ thấy anh bình an, bọn tôi cũng yên tâm rồi.”
“Thật à?” Hàn Dự có vẻ hơi bất ngờ: “Hai người từng tới Ain-7 tìm tôi? Vậy thì phiền hai người quá.”
Dung Ân dường như nhận ra sự xa cách của anh ta, nhưng chẳng để tâm, còn tiến lên một bước: “Tôi thấy phi thuyền của anh rơi ở khu 30.”
Cô ta mở quang não, chiếu ra mấy tấm ảnh, từ xác phi thuyền trong đống rác đến khoang tàu bên trong.
Nếu đây là ảnh cô ta tự chụp, thì đúng là đã rất nghiêm túc đi tìm người.
Hàn Dự dường như có chút cảm động, không rõ là thật hay diễn kịch: “Cảm ơn.”
Dung Ân khẽ cười: “Không cần khách sáo thế, anh với anh trai tôi là bạn học, lại là đàn anh của tôi.”
Hàn Dự không nghe hết mấy câu xã giao đó, chỉ giả vờ hỏi: “Cô tới hành tinh hoang đó lúc nào?”
Nụ cười của Dung Ân hơi cứng lại.
Thực ra anh em cô ta đã nhận được tín hiệu cầu cứu từ lâu.
Tuy nhiên, cả Dung Tích lẫn cô ta đều biết rõ ai là kẻ đang truy sát Hàn Dự, đó là một thế lực mà họ tuyệt đối không dám chọc vào, cũng chẳng muốn dính líu gì.
Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu, họ không lập tức chạy tới ngay, chính là vì sợ đụng mặt đám người truy sát kia.
Hơn nữa, họ cũng chẳng chắc Hàn Dự còn sống hay đã chết.
Nhỡ đâu Hàn Dự chết rồi, bọn họ tới chẳng những không được lợi lộc gì, mà còn có thể rước thêm phiền phức vào thân, thế thì chẳng phải lỗ to à?
Thế nên Dung Ân cứ ở cách đó mấy trăm năm ánh sáng mà chờ, cho người tới quỹ đạo Ain dò la tình hình, xác nhận đám người kia không còn truy sát nữa mới lò dò xuất hiện. Nếu không thì sao lại muộn tận năm ngày như vậy chứ.
“Ừm…” Dung Ân quan sát sắc mặt Hàn Dự, phát hiện anh ta dường như chỉ hỏi cho có, chẳng mấy quan tâm đến câu trả lời.
Cô ta hơi thả lỏng, nhưng đồng thời cũng thấy khó chịu, vì điều đó có nghĩa là anh ta cũng chẳng để tâm gì đến mình.
Dung Ân nói: “Nhận được tin của anh xong, tôi lập tức chạy tới, chỉ là lúc đầu ở hơi xa, có lẽ lúc tôi đến thì ở Hoang Tinh đã qua mấy ngày rồi.”
Hàn Dự gật đầu, không truy hỏi thêm: “Dung Tích tới chưa?”
Dung Ân lắc đầu: “Anh trai tôi vẫn chưa tới, lần này tôi đến cũng là vì—”
“Không cần nói với tôi.” Hàn Dự lạnh nhạt đáp: “Đó là chuyện nhà họ Dung các người.”
Dung Ân vốn cũng không định nói nhiều, dù sao đó cũng là chuyện trong nhà, nhưng nghe anh ta nói vậy, cô ta lại thấy khó chịu.
Tuy nhiên, cô ta không hề để lộ chút bực bội nào, ngược lại còn tươi cười hỏi: “Tôi đã hỏi thăm cư dân trên Hoang Tinh, còn hỏi cả người bên công ty thu gom rác, mới biết là anh được người ta cứu.”
Hàn Dự không tỏ rõ thái độ gì, chỉ liếc nhìn cô ta.
Đôi mắt anh ta màu xám sắt, lúc không cười thì trông cực kỳ lạnh lùng vô cảm.
Dung Ân bỗng thấy tim mình nhói lên.
Nhưng Hàn Dự dường như lại nghĩ tới chuyện gì, rất nhanh thu lại vẻ mặt đó: “Ở đây nguy hiểm lắm.”
Dung Ân hơi ngẩn ra: “Sao cơ?”
Nể tình cô ta đã tới cứu mình, Hàn Dự kiên nhẫn nói: “Hành tinh này sắp loạn rồi, tốt nhất cô đừng ở lại đây lâu.”
Dung Ân cười cười: “Tôi biết mà, tôi cũng nghe nói ở 233 phát hiện ra mạch khoáng Bạch Long Tinh.”
“Suỵt.” Hàn Dự khẽ lắc đầu: “Đừng nói mấy chuyện này.”
Hai người đi xa khỏi cửa hiệp hội một chút. Dung Ân nhận ra, có vẻ vì cô ta đã tới Hoang Tinh cứu người nên Hàn Dự có chút thiện cảm với mình, thế là cô ta càng bám lấy chủ đề này không buông.
Dung Ân nói: “Tôi chưa từng tới Hoang Tinh bao giờ, cũng mới biết cuộc sống của cư dân ở đó lại khổ như vậy.”
Vừa nói, cô ta vừa che giấu ánh mắt ghét bỏ, tỏ ra buồn bã: “Trẻ con ở đó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bé tí đã phải ra ngoài kiếm sống, mà còn là ở những vùng nhiễm xạ nguy hiểm nữa.”
Hàn Dự cũng cau mày lại, anh ta vô thức nhớ tới ân nhân cứu mạng của mình.
Dung Ân giả vờ hỏi như không có gì: “Nói mới nhớ, người cứu anh cũng là dân bản địa đúng không?”
“Ừ.” Hàn Dự có vẻ chẳng nghĩ nhiều: “Nhìn còn nhỏ lắm, chắc tầm mười lăm mười sáu tuổi.”
Dung Ân bất giác nhớ tới tấm ảnh đăng ký nhân viên kia: “Hả?”
Cô ta giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Vậy chẳng phải còn là học sinh cấp hai à? Người đó giờ sao rồi? Tôi đoán chắc anh đã đưa cô ấy rời khỏi Hoang Tinh rồi nhỉ?”
Hàn Dự lắc đầu: “Cô ấy đi rồi.”
Dung Ân khẽ hít một hơi: “Sao lại thế? Cô ấy gặp chuyện gì à?”
“Không, tôi cũng không rõ, lúc tôi sắp khỏi hẳn thì cô ấy đã rời Hoang Tinh rồi, thực ra, rất có thể cô ấy đang ở hành tinh này.”
Đúng là như vậy.
Dung Ân thầm cười lạnh trong lòng.
Trên web đen, lệnh truy nã vẫn chưa ai nhận, chỉ có vài người liên hệ với bọn họ, nói là có tung tích của mục tiêu, hỏi có muốn mua thông tin không.
Nhưng thông tin mà mấy người đó đưa ra mỗi người một kiểu, có kẻ bảo mục tiêu là dị năng giả hệ tinh thần, có kẻ lại nói là hệ lôi điện, mà chẳng ai đưa nổi một tấm ảnh rõ mặt.
Cái đứa dân đen ở Hoang Tinh đó chẳng qua chỉ là người thường!
Hai anh em họ vốn khinh thường loại người đó, ngoài chuyện thân phận, còn tự cho mình là dị năng giả, khác biệt một trời một vực với người thường.
Nói thẳng ra, cho dù nó thật sự biến thành dị năng giả, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, chẳng lẽ có thể phát triển ra dị năng gì ghê gớm chắc?! Thật nực cười.
Đám sát thủ hay lính đánh thuê trên Hắc tinh, đứa nào cũng bỉ ổi, chỉ muốn lừa tiền bọn họ thôi! Thế nên lệnh truy nã đó đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ.
Dung Ân nghĩ, cái đứa dân đen đó chắc đã sớm chết thảm ngoài đường ở Mộng Thành rồi. Nơi này ăn tươi nuốt sống người ta, một đứa chỉ biết nhặt rác từ Hoang Tinh tới, lấy gì mà sống nổi?
“Tại sao?” Dung Ân hơi khó hiểu hỏi: “Sao cô ấy lại tới Hắc tinh? Có khi nào cô ấy đi nơi khác rồi không?”
Hàn Dự không trả lời.
Anh ta đã từng tra hồ sơ ở sân bay Hoang Tinh, biết chắc ân nhân cứu mạng tám phần là đã tới Hắc tinh.
Dĩ nhiên, cũng có thể cô ấy đã từ đây chuyển sang hành tinh khác.
Nhưng cô ấy từng nói mình hết tiền rồi, mà vé tàu ở Hắc tinh thì đắt khỏi nói, cho dù bán cả khẩu súng của mình cũng chưa chắc đủ.
You cannot copy content of this page
Bình luận