Danh sách chương

Vương Bác An biết mình bị trêu, nhưng cũng chỉ đành bất lực đi theo sau Vạn Nhận, trực tiếp lên tầng 27.

Biết bản thân có lỗi với bạn cũ, Vạn Nhận chủ động lấy ra loại cà phê hạt quý giá nhất mà anh ta vẫn cất giữ, cà phê cầy Bali. Loại cà phê này cực kỳ đắt đỏ, vì được sản xuất từ quá trình đặc biệt: Loài cầy hương bản địa của đảo Bali ăn những quả cà phê đã chín mọng, sau đó lên men trong dạ dày và thải ra, rồi được người dân địa phương thu gom, chế biến.

Sản lượng của loại cà phê này cực kỳ khan hiếm, suốt cả năm chỉ thu được chừng năm đến sáu trăm cân.

Vương Bác An cực kỳ yêu thích cà phê, vậy mà đến chỗ Vạn Nhận cũng không phải lúc nào cũng có thể được uống loại “báu vật” này.

Thao tác Vạn Nhận thuần thục, đổ hạt cà phê vào máy xay, nghiền mịn rồi lọc sạch, sau đó cho vào máy pha và nấu sôi.

Chẳng bao lâu, hương thơm nồng đậm của cà phê lan tỏa khắp căn phòng.

Đúng lúc này, Liên Minh đẩy cửa bước vào, hít một hơi thật sâu mùi hương nồng nàn, sau đó nhìn thấy Vương Bác An, liền cung kính chào: “Anh An!”

Vạn Nhận rất hài lòng với điểm này của Liên Minh, thằng nhóc này tuy có phần kiêu căng ngạo mạn, nhưng chưa đến mức ngông cuồng coi trời bằng vung, vẫn biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lui.

Ba người quây quần ngồi quanh chiếc bàn trà gỗ đàn hương, mỗi người cầm một ly cà phê đen thơm lừng, trông có chút không hợp với khí chất tổng thể, pha lẫn giữa tinh tế và “kỳ quặc”.

Vương Bác An nhấp một ngụm cà phê, luồng sinh khí dâng lên từ gan bàn chân thẳng đến đỉnh đầu, anh nhắm mắt lại thưởng thức trong giây lát, rồi dùng ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, cười nói: “Cái bàn uống trà này ngồi uống cà phê thì hơi lệch tông thật đấy.”

Vạn Nhận cũng bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm rồi chỉ cười, không nói gì. Chưa đến một lát, tiếng gõ cửa vang lên. Vạn Nhận liếc nhìn màn hình giám sát, thấy ba vị giám khảo trong đợt tuyển chọn người mẫu quảng cáo lần này đang đứng ngoài cửa, bèn ấn nút mở cửa.

Trong ba người đó, hiển nhiên Phí Đông Minh là người dẫn đầu. Sau khi bước vào, ông khẽ gật đầu với Vạn Nhận, đưa một xấp đơn đăng ký trong tay, khách khí nói: “Vạn tổng, sau khi chúng tôi sơ tuyển, trong số các thí sinh nữ đăng ký vào ngày cuối cùng, có khoảng mười bốn người khá nổi bật, tất cả đều nằm trong đây, xin mời ngài xem qua.”

Vạn Nhận tiện tay nhận lấy, rồi đưa ngay cho Vương Bác An. Vương Bác An đặt tách cà phê xuống, cẩn thận xem từng tờ hồ sơ, khi lật đến một tờ giữa xấp, ánh mắt anh ta sáng lên, hét khẽ một tiếng: “Chính là cô ấy! Chính là cô ấy!”

Liên Minh đứng bên tò mò, cúi người ghé mắt lại nhìn, trước tiên là một bức ảnh khổ 32K được in ra: Một thiếu nữ mỹ lệ vô song, khoác một lớp voan mỏng, đứng vững vàng giữa cơn gió biển, cả bố cục bức hình trông rất nghệ thuật.

Chỉ là nhìn kỹ lại, cảm giác hơi cẩu thả, tấm voan trên người cô gái… sao nhìn thế nào cũng giống như một mảnh rèm cửa sổ vậy.

Liên Minh khẽ cau mày, nhìn sang phần tên thí sinh, khi hai chữ quen thuộc đập vào mắt, anh ta lập tức cứng đờ, hoàn toàn không thể động đậy.

Là cô ấy?! Thật sự là cô ấy?!

Trong đầu Liên Minh hiện lên đủ hình ảnh của cô gái ấy, một cung nữ cổ điển duyên dáng, một cô nàng tinh nghịch dễ thương, một nữ nhân viên văn phòng thời thượng quyến rũ… và giờ đây, cô lại xuất hiện như một nữ thần gợi cảm trên đỉnh núi Olympus của Hy Lạp.

Cô gái này, rốt cuộc còn bao nhiêu khuôn mặt nữa đây?!

Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy bức ảnh, anh ta đã thấy choáng ngợp, kinh diễm đến mức không thể rời mắt, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra đó là cô!

Vương Bác An tay cầm hồ sơ run lên từng hồi, giọng lặp đi lặp lại đầy kích động: “Chính là cô ấy! Chính là cô ấy! Là cô gái mà lúc nãy lướt qua chúng ta, chắc chắn không thể sai được!”

Dựa vào trực giác sắc bén của một đạo diễn, Vương Bác An có con mắt nhìn người còn tinh tường hơn cả Liên Minh, an ta lập tức nhìn thấu bản chất thực sự của Mộc Vũ.

Bên cạnh, Vạn Nhận thấy vẻ kích động của hai người thì có phần không đồng tình, đưa tay rút lại tờ đăng ký của Mộc Vũ từ tay Vương Bác An, liếc qua một cái, anh ta cũng ngây người. Chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp sao?

Người bạn thân Trịnh Thu từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô gái này, bây giờ ngay cả Vương Bác An cũng vừa gặp đã ấn tượng sâu sắc. Chẳng lẽ… cô gái này thực sự được định sẵn sẽ trở thành ngôi sao sáng tương lai?

Trong lòng Vạn Nhận thấp thoáng thấy một con đường ánh sao trải dài ngay trước mắt, cuối con đường đó là bóng dáng mảnh mai kia, giữa muôn vàn ánh nhìn, sao trời rực rỡ, lấp lánh không gì sánh được.

Sau vài giây trầm ngâm, Vạn Nhận nhìn mấy người còn lại, hờ hững nói: “Những người đăng ký hôm nay, ngoài ra còn có mười tám người đã vượt qua vòng sơ tuyển tài năng mấy ngày trước. Vậy chi bằng hôm nay chọn thêm hai người nữa cho tròn hai mươi, vào thẳng vòng bán kết.”

Mọi người thoáng ngẩn người. Tô Ba Ba, đại diện bên đài truyền hình – đối tác hợp tác chương trình – lập tức phản đối: “Vạn tổng, e rằng điều này không ổn lắm. Nếu chọn thẳng vào bán kết, thì xem như bỏ bớt hai tập chương trình, lịch phát sóng của đài truyền hình sẽ phải điều chỉnh lại. Điều đó rất bất lợi cho việc quảng bá sản phẩm.”

Nhạc sĩ Ngô Bác cũng gật đầu tán thành: “Đúng vậy, giống như khi tôi làm liveshow ca nhạc, phải dùng vài bài hát chậm để kích thích cảm xúc khán giả dần dần. Bây giờ chương trình vẫn đang trong giai đoạn làm nóng, nếu đột ngột chuyển sang bán kết, có thể sẽ chưa đúng thời điểm.”

Vạn Nhận lấy thêm ba chiếc tách, rót cà phê mời ba vị giám khảo, sau đó nở một nụ cười khó lường, thâm sâu nhìn từng người. Anh ta thấy Vương Bác An là người đầu tiên khôi phục vẻ bình tĩnh, Liên Minh thì lại quay về với vẻ mặt dửng dưng thường thấy, chỉ có ba giám khảo là vẫn còn căng thẳng rõ rệt.

Vạn Nhận nhìn Vương Bác An, cười hỏi: “Bác An, cậu nghĩ sao?”

Vương Bác An chống tay lên cằm, nhìn Vạn Nhận, thong thả phân tích: “Nếu như cậu muốn vào thẳng vòng bán kết, vậy nhất định đã có phương án để thu hút sự chú ý của khán giả. Vậy thì sẽ không phải là cái kiểu ‘PK – đấu loại’ quen thuộc nữa. Dù sao thì chiêu đó ở các chương trình tuyển chọn trong nước đã bị xào nấu quá nhiều lần, bây giờ hoàn toàn nhạt nhẽo rồi.”

Mọi người lập tức bị lời của Vương Bác An thu hút.

Vạn Nhận nhấp nhẹ một ngụm cà phê, trong lòng gật gù, đúng là cà phê hảo hạng, không uổng cái giá ngang với vàng.

Một khi đầu óc Vương Bác An được gợi mở, anh bắt đầu phân tích không ngừng: “Vậy thì các chương trình tuyển chọn còn có mô hình nào khác không? Chẳng lẽ cậu muốn bắt chước mô hình chương trình thực tế nước ngoài, biến nó thành một cuộc chiến sống còn?”

Cạch! Ly cà phê trong tay Vạn Nhận đặt xuống bàn vang lên rõ ràng.

Anh ta nhìn Vương Bác An bằng ánh mắt tán thưởng, không giấu giếm nữa: “Đúng vậy. Tôi chính là muốn biến lần tuyển chọn này thành một chương trình truyền hình thực tế thực thụ.”

Liên Minh và mọi người bừng tỉnh ngộ. Tuổi tác Phí Đông Minh lớn nhất trong nhóm, hành sự cũng chín chắn nhất, sau một lúc suy nghĩ, ông đưa ra thắc mắc: “Ý tưởng này thì rất hay, nhưng trước đây trong nước cũng từng du nhập nhiều chương trình truyền hình thực tế, mà đều chỉ là học theo hình thức, không có nội dung thực chất. Hơn nữa nếu muốn copy mô hình thành công từ nước ngoài, vậy sẽ liên quan đến vấn đề bản quyền đấy.”

Khuôn mặt Vạn Nhận hiện rõ nụ cười tự tin và nắm chắc phần thắng, anh tiện tay đẩy mấy tập tài liệu bên cạnh về phía Phí Đông Minh: “Mấy chương trình cần dùng đến, tôi đã mua bản quyền hết rồi, các anh chỉ cần yên tâm thực hiện là được.”

Phí Đông Minh bán tín bán nghi cầm tài liệu lên. Dù biết Vạn Nhận là người giàu có và chịu chi, nhưng ông vẫn khó mà tin được chỉ vì một quảng cáo nước giải khát, mà Vạn Nhận lại chấp nhận tốn nhiều công sức đến vậy.

Hết Chương 35: Truyền hình thực tế.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page