Danh sách chương

Quan trọng nhất là mấy cái xương sườn cũng gãy, có lẽ còn có thứ gì đó đâm vào phổi, mỗi lần thở đều đau muốn chết.
Với lượng máu đã mất và thương tích như thế này, gần như là chí mạng rồi, nhưng dị năng giả, nhất là loại đã phát triển khả năng tự hồi phục như cô, thì không dễ chết ngay được.
“Tôi không còn sức để nói nữa rồi.” Tô Huyền há miệng, thều thào bằng giọng yếu ớt: “Nếu anh muốn mỉa mai tôi thì cứ tự nhiên, dù sao anh lại vừa cứu tôi, với cả… cảm ơn nhé. Dù thật ra nếu không phải tại anh, tôi đã chẳng gặp phải đám người này, anh biết không, tất cả là do anh rước họa cho tôi đấy.”
“Hết sức rồi thì im đi.” Chàng trai tóc đen đi tới bên cạnh cô, giọng trầm thấp, nghe có vẻ không vui cho lắm.
Tô Huyền cũng không nói gì thêm, không phải vì bị ra lệnh, mà là cô thực sự mệt mỏi và khó chịu quá rồi.
Cô nhìn anh ta tiến lại gần, bóng dáng cao lớn kéo thành một cái bóng dài phủ trùm lên người mình, rồi anh ta ngồi xổm xuống, đưa tay ra.
Những ngón tay lạnh lẽo, thon dài chạm vào mái tóc và làn da dính đầy máu bẩn của cô, sau đó khẽ chạm lên trán cô.
Tô Huyền bỗng cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ, giống như vết thương trên người đang dần lành lại, cơn đau cũng từ từ tan biến.
Cô thử nhấc tay, định tự nắn lại xương bị gãy, nhưng chẳng còn chút sức nào.
Người bên cạnh không nói một lời, giữ chặt cổ tay cô: “Đừng động đậy.”
“Khả năng chữa trị của anh sao mà thần kỳ vậy?” Tô Huyền thắc mắc: “Cả xương cũng… Á! Đau!”
Xương gãy, lệch vị trí dường như đã được nắn lại.
Tô Huyền: “?”
Tất cả mất bao lâu nhỉ? Năm giây? Mười giây?
Cô đã có thể đứng dậy rồi.
Thực ra tốc độ hồi phục của cô vốn rất nhanh, chỉ là do cơ bắp đau nhức, toàn thân rã rời nên mới chậm thêm vài giây.
Tô Huyền người đầy máu, tóc, mặt, quần áo đều dính máu dính nhớp nháp, nhưng vết thương trên người thì đã biến mất sạch sẽ.
Cô vung vẩy bàn tay phải vừa bị gãy nát: “Anh mạnh thật đấy.”
“?” Chàng trai tóc đen khoanh tay đứng bên cạnh, nghe vậy liếc cô một cái: “Giờ mới biết à?”
Tô Huyền: “…”
Nể tình đối phương quá mạnh, lại có thể giết mình bất cứ lúc nào, cô quyết định tạm thời ngậm miệng.
Thực ra đây cũng chẳng phải lần đầu cô bị thương nặng.
Thường thì gặp tình huống này, cô sẽ tìm đại chỗ nào đó ngủ một giấc, dù sau đó có tỉnh dậy trong thùng rác thì lúc ấy cơ bản cũng lành rồi, dù chưa hồi phục hoàn toàn thì cũng đủ sức đánh tiếp trận nữa.
Nhưng, từ lúc vào Mộng Thành đến giờ, đây chắc chắn là lần bị thương nặng nhất, đến bò còn không nổi.
Tô Huyền không nhịn được hỏi: “Anh rốt cuộc phát triển bao nhiêu năng lực rồi vậy?”
Từ lần đầu gặp đến giờ, tên này khoe ra năng lực nhiều không đếm xuể, mà mấy năng lực đó chẳng liên quan gì nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy như hack game.
Anh ta không trả lời ngay.
Tô Huyền lập tức nghĩ bậy: “Đừng nói là anh cũng biết sao chép năng lực nhé? Nếu vậy thì cũng hay đấy, nghĩa là sau này tôi cũng sẽ giống anh.”
Chàng trai tóc đen liếc cô, lạnh lùng phủ nhận: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Chết tiệt.
Tô Huyền hơi không phục, định cãi lại: “Tôi nói câu trước cơ, tôi không phải năng lực sao chép.”
Có vẻ như biểu cảm của cô khiến anh ta thấy buồn cười: “Còn về câu sau, tôi tin cô sẽ trở nên rất mạnh.”
“Thật á?” Tô Huyền kinh ngạc nhìn anh: “Ý anh là mạnh theo tiêu chuẩn của anh luôn hả?”
Chàng trai tóc đen khẽ nhếch môi: “Theo tiêu chuẩn của tôi.”
“Cuối cùng anh cũng nói được câu nghe lọt tai rồi đấy!”
Tô Huyền càng thêm khó tin: “Dù tôi cũng tin mình sẽ thành cao thủ, nhưng không ngờ anh lại nói ra câu này. Tôi cứ tưởng anh sẽ mỉa mai tôi, bảo tôi có vấn đề, nằm mơ giữa ban ngày gì đó cơ.”
“Cô đúng là có bệnh thật.”
Anh ta đáp lại cực kỳ độc miệng.
Thôi được, muộn nhưng vẫn mỉa mai.
“Tôi biết một mình đánh bốn người trông ngu thật, mà chắc anh cũng biết từ đầu là họ bám theo tôi.” Tô Huyền ủ rũ nhìn anh: “Chủ yếu là tôi tưởng chỉ có một tên, ai ngờ bốn đứa cùng hội đồng.”
“Nhưng đánh cũng ổn đấy.” Chàng trai tóc đen bình thản nói.
Tô Huyền ngớ người, mắt mở to. Lại được khen nữa à?
Cô nín thở, mong nghe thêm vài câu động viên, tiếc là đối phương không nói gì thêm.
Anh ta cũng không nhắc lại trận chiến vừa rồi, chẳng hỏi mấy người kia là ai, cũng không hỏi cô có ân oán gì với họ.
Mấy chuyện đó dường như chẳng quan trọng.
Hai người sóng vai đi trong khu phố ngầm vắng vẻ lạnh lẽo.
Đèn đường vàng vọt hắt bóng lờ mờ, vài cửa tiệm đã tắt đèn, xung quanh càng thêm tối tăm.
Chỉ có trước cửa hội quán lính đánh thuê là vẫn còn náo nhiệt, người ra vào không ngớt.
Dù không đông như ban ngày, nhưng từ xa vẫn nghe tiếng ồn ào.
Tô Huyền lại nhìn thấy người quen. Hàn Dự đứng ở cửa, đang trò chuyện với phó hội trưởng Thomas, hình như chuẩn bị cáo từ.
Tô Huyền đứng cách đó hơn chục mét, liếc mắt là nhận ra ngay.
Dị năng giả nhạy cảm, nhưng quanh đây đông người, Hàn Dự lại đang nói chuyện với phó hội trưởng, người qua lại đều nhìn anh ta mấy lần.
Thế nên dù Tô Huyền nhìn lâu hơn chút, anh ta cũng không phát hiện gì lạ.
“Này.” Tô Huyền quay sang hỏi người bên cạnh: “Anh biết phó hội trưởng hội lính đánh thuê không, người đang đứng dưới bậc thang kia kìa.”
Anh ấy gật đầu nhẹ.
Tô Huyền tiếp: “Còn người tóc nâu đứng cạnh phó hội trưởng anh biết không?”
“Cái gì cơ?”
Anh ấy lười biếng liếc qua một cái, rõ ràng là không biết.
Tô Huyền do dự: “Anh thấy anh ta mạnh không?”
“?”
Ánh mắt anh ấy như thể vừa thấy ai đó lấy bắp cải ngoài chợ về bán giá ngọc quý.
“Rác rưởi.”
Tô Huyền hiểu rồi.
Có lẽ với cô, Hàn Dự là cao thủ, nhưng với cao thủ thực sự thì chỉ là rau ngoài chợ.
Dù sao bây giờ anh ta vẫn còn trẻ, chưa phải nguyên soái tương lai.
Mà kể cả sau này, Hàn Dự làm tới nguyên soái đế quốc, vẫn thường xuyên bị hoàng đế chửi là phế vật, hoặc tiện tay đánh cho trọng thương.
Nghĩ đến đây, Tô Huyền bỗng thấy cảnh đó chắc buồn cười lắm.
Cô còn nhớ mang máng có đoạn Hàn Dự làm hỏng việc, bị sếp đánh cho nằm liệt giường, suýt chết, còn phải nhờ nữ chính truyền máu cứu mạng.
Không bàn tới kiểu gì mà bị thương nặng đến mức tự hồi phục cũng vô dụng, nhưng Tô Huyền chắc chắn mình sẽ không làm chuyện đó.
Nên nếu sau này chuyện đó xảy ra, thì anh ta tự lo lấy đi, hoặc xem nữ phụ ác độc thích anh ta đến mức nào.
Tô Huyền huýt sáo, lại nhìn sang người bên cạnh: “Anh có đói không, tôi mời anh ăn nhé.”
Dù vừa mới ra khỏi nhà hàng, nhưng cô vừa đánh nhau xong, tiêu hao nhiều, giờ lại đói rồi.
Chưa kịp nghe ân nhân cứu mạng trả lời, ánh mắt Tô Huyền chợt thay đổi, lại nhìn thấy một người quen khác.
“Hàn Dự!”
Người bị gọi tên quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc váy tinh tế, được đám vệ sĩ vây quanh, đang vội vã đi tới từ xa.
Hàn Dự ngẩn ra: “Dung Ân?”
Hai người này rõ ràng quen nhau.
Vừa nhìn thấy Dung Ân, sát ý trong lòng Tô Huyền suýt nữa không kìm được.

Hết Chương 35: Nâng cấp.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page