Danh sách chương

Lâm Sơ cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay mình lại nhiều thêm một viên thuốc trắng nhỏ.
Không ngờ Vu Hồng Phi cũng đã đổi trước một viên Kiện Thể Hoàn cho cô.
Rõ ràng đây mới chỉ là lần hợp tác đầu tiên của bọn họ.
Thấy ánh mắt khó hiểu của Lâm Sơ, Vu Hồng Phi liền khoe hàm răng trắng sáng, cười rạng rỡ với cô: “Cô từng cứu mạng tôi. Nếu không tin cô thì tôi còn tin được ai nữa.”
Cùng lúc nhận được sự tin tưởng từ hai người, Lâm Sơ hơi ngẩn người.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó cô đã khôi phục bình tĩnh, mỉm cười với cả hai: “Đã vậy, tôi sẽ nhận trước. Sau này cứ đến giờ này, gặp nhau ở đây.”
Cả hai đều gật đầu, không có ý kiến.
Sau khi trao đổi thêm chút thông tin về tình hình xung quanh, ba người chuẩn bị tách ra.
Vừa xoay người, Lâm Sơ chợt nhớ ra điều gì đó, liền gọi Vu Hồng Phi lại: “Tôi nhớ trong tòa nhà của anh có mấy cái quạt. Ngày mai có thể mang giúp tôi một cái không? Tôi sẽ chia thêm cho anh 2 điểm tích phân, hoặc lấy đồ ăn đổi cũng được.”
Nghe vậy, Vu Hồng Phi vội xua tay: “Lâm Sơ này, cô coi thường tôi quá rồi. Chẳng qua chỉ là tiện tay thôi, đàn ông con trai mà, mấy chuyện nhỏ này sao lại lấy đồ của cô được.”
“Cô yên tâm, mai tôi sẽ mang quạt đến cho cô.”
Vừa dứt lời, anh ta chẳng cho cô cơ hội từ chối đã xoay người rời đi.
Trịnh Tử Du vừa trở về khu trú ẩn của mình, nghe được cuộc đối thoại kia, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Nhìn bóng lưng của Vu Hồng Phi, Lâm Sơ chỉ biết day trán thở dài.
Cô đúng là may mắn, lần này lại gặp phải người thật thà, hơn nữa là tận hai người.
Nhận được “tiền ứng trước”, Lâm Sơ cũng không vội dùng ngay.
Cô nhớ Vu Hồng Phi từng nói, Kiện Thể Hoàn tối đa chỉ có tác dụng đến viên thứ ba, dùng nhiều cũng vô ích.
Mà hiệu quả của nó tùy thuộc vào nền tảng thể chất, thể trạng càng tốt thì hiệu quả càng mạnh.
Thế nên cô quyết định sẽ tiếp tục rèn luyện một thời gian, nâng cao thể lực rồi mới dùng.
Trước khi bước vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo, cô nhất định phải uống thêm một viên nữa.
Để tận dụng tối đa tác dụng của viên thuốc, đêm đó Lâm Sơ đã kéo dài bài tập thể lực đến tận ba tiếng.
Không biết có phải nhờ tác dụng của viên Kiện Thể Hoàn đầu tiên hay không, dù tăng cường độ tập luyện, cô vẫn không thấy quá mệt.
Sau một giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần cô vẫn sảng khoái như thường.
Buổi sáng, cô tập luyện như lệ thường, sau đó chui vào phòng giải phẫu suốt cả ngày, đến tối lại giao dịch cùng hai người cộng tác.
Lần này, Vu Hồng Phi quả nhiên đem cho cô hai chiếc quạt.
Một chiếc quạt đứng có thể quay, một chiếc quạt bàn nhỏ đặt trên mặt bàn.
Lâm Sơ rất hài lòng.
Nhưng Vu Hồng Phi một mực nói đây chỉ là tiện tay mang đến, nhất định không chịu nhận bất kỳ thứ gì từ cô. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể bỏ qua.
Ngay lúc đó, Trịnh Tử Du lại từ sau cửa lấy ra một đôi dép lê trắng tinh, một chiếc chăn mỏng cuộn tròn, và một tấm đệm ngồi vuông màu xanh.
Cả ba thứ đều còn nguyên trong túi nhựa trong suốt, hiển nhiên là đồ mới, chưa từng được sử dụng.
“Cho chị này, tôi tìm thấy trong văn phòng trên lầu, đều là đồ mới cả.”
Thấy Lâm Sơ chưa đưa tay nhận ngay, Trịnh Tử Du bèn bổ sung thêm một câu:
“Đều là tiện tay mang về, không cần đổi đồ gì với tôi đâu.”
Thấy Lâm Sơ vẫn chưa đưa tay nhận, Trịnh Tử Du dứt khoát nhét thẳng đồ vào lòng cô, rồi vội vàng chui vào khu trú ẩn của mình, đóng cửa lại, giống như sợ bị từ chối.
Vu Hồng Phi vẫn chưa đi, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này thì bật cười: “Cô cứ nhận đi. Hai chúng tôi ngày nào cũng chỉ chờ cô giải phẫu tang thi giúp, rảnh rỗi đến phát chán. Thế nên tiện tay gom góp ít đồ. Sau này nếu cô cần gì, cứ nói thẳng, tôi thấy được thì mang qua cho.”
Nói thật, trước khi vào thế giới này, anh ta đã trải qua ba lần nhiệm vụ.
Mỗi lần đều là chạy đua với thời gian mới gom đủ điểm từ nhiệm vụ hằng ngày.
Đây là lần đầu tiên anh ta được thong thả dạo quanh, vừa tìm đồ, vừa chẳng cần lo thiếu điểm, lại còn kiếm được nhiều hơn trước kia chạy bở hơi tai.
Nói đến đây, anh ta hơi ngừng lại, gãi đầu, rồi nghĩ ra một lý do: “Coi như là… lao động trao đổi?”
Nghe được cách nói này, khóe môi Lâm Sơ khẽ cong lên: “Được, vậy thì coi như lao động trao đổi.”
Cô cũng không khách sáo thêm. Trong lòng đã âm thầm tính toán, sau này sẽ dành một ngày dẫn bọn họ đến tòa nhà số 8 lấy thuốc.
Dù sao thì nhờ Mã Nham mà Vu Hồng Phi cũng đã biết về không gian của cô, nên việc dẫn họ đi gom thuốc không có gì phải giấu. Thuốc chia đều cho cả ba, về sau mỗi người đều có thêm cơ hội sống sót.
Những ngày tiếp theo, Lâm Sơ vẫn giao dịch đều đặn với họ.
Vu Hồng Phi và Trịnh Tử Du cũng thường mang đến những món đồ lặt vặt: từ nồi điện, bát đũa, túi sưởi, giấy ăn, đến gối ôm, chăn mỏng, thậm chí cả quần áo.
Nhìn qua cũng biết, phần lớn vật dụng đều là đồ còn sót lại của đám nhân viên văn phòng trong tòa nhà.
Quần áo chủ yếu là áo khoác mỏng. Dân văn phòng nhiều người sợ lạnh, mà điều hòa mùa hè thì quá lạnh, đành phải tự chuẩn bị áo khoác để tránh bị đông cứng trong phòng làm việc.
Số quần áo này đều do Trịnh Tử Du mang đến, đúng lúc Lâm Sơ đang thiếu quần áo. Có lẽ vì cùng là phụ nữ, Trịnh Tử Du rất nhanh đã nhận ra, cho nên ngày nào cô ấy cũng tranh thủ lục soát khắp tòa nhà văn phòng.
Tầng trên của tòa nhà họ đang ở vẫn còn tang thi, Trịnh Tử Du không thể dọn sạch một lần, chỉ có thể càn quét từng chút một, phạm vi tìm kiếm cũng bị hạn chế.
Vu Hồng Phi vốn thô lỗ, lúc đầu không nghĩ đến chuyện này. Sau mấy ngày liên tiếp thấy Trịnh Tử Du toàn mang quần áo đến, mới dần nhận ra. Nghĩ lại lúc mới bị ném vào thế giới tận thế, những đồ cơ bản như quần áo chắc chắn là thứ thiếu thốn nhất.
“À, tôi phát hiện trong khu này còn có một trạm giao nhận hàng, bên trong vẫn còn rất nhiều bưu kiện chưa ai lấy. Hay là chúng ta tìm thời gian đi thử một chuyến?”
Nghe vậy, mắt Lâm Sơ và Trịnh Tử Du đồng loạt sáng lên.
Cả hai từng làm nhân viên văn phòng, thừa biết không ít đồng nghiệp nữ hay đặt quần áo gửi về công ty, đôi khi còn đặt đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt.
Mà khu này lớn, đủ chỗ cho cả chục ngàn nhân viên, mỗi ngày trạm bưu kiện đều nhận đến cả trăm, cả ngàn gói hàng.
Tang thi bùng phát quá bất ngờ, lúc Vu Hồng Phi đi ngang qua vẫn thấy bên trong chồng chất không ít bưu kiện chưa kịp lấy.
Mấy món đó vốn lặt vặt, lúc sơ tán thường chẳng ai nghĩ đến việc lục lọi trạm nhận hàng.
Nhưng với những người bị ném vào tận thế muộn như họ, xung quanh gần như chẳng còn nơi nào để “mua hàng miễn phí”, thì lại vô cùng thích hợp.
Lâm Sơ nghĩ một lát rồi cũng nói ra dự định đến kho dược phẩm lấy thuốc.
Thuốc men, bất kể lúc nào, đều là vật không thể thiếu. Đặc biệt trong tận thế, bệnh viện không còn, tất cả đều phải dựa vào thuốc mà tự xoay xở.
Ba người nhanh chóng đạt thành nhất trí.
Đúng 6 giờ rưỡi chiều hôm sau, khi màn đêm dần buông xuống, cả nhóm liền nhân lúc trời còn nhập nhoạng mà xuất phát.

Hết Chương 35: Lao động trao đổi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page