Chương 1: Tiểu Thất nhà họ Khương
20/04/2025
Chương 2: Lướt qua
20/04/2025
Chương 3: Vô tình gặp gỡ ở trong núi
20/04/2025
Chương 4: Cơm chay
20/04/2025
Chương 5: Giao phong
20/04/2025
Chương 6: A Ly mất tích
20/04/2025
Chương 7: Thủ đoạn
20/04/2025
Chương 8: Thất thủ
20/04/2025
Chương 9: Nhục nhã
20/04/2025
Chương 10: A Ly đổi chủ
20/04/2025
Chương 11: Đồng thị
20/04/2025
Chương 12: Ý đồ làm mai
20/04/2025
Chương 13: Khương Nam
20/04/2025
Chương 14: Đề phòng phu nhân
20/04/2025
Chương 15: Chọn phe
20/04/2025
Chương 16: Quyền quý
20/04/2025
Chương 17: Lộc Sơn quan học
20/04/2025
Chương 18: Công tử Ngọc Khu
20/04/2025
Chương 19: Không trốn tránh
20/04/2025
Chương 20: Gặp mặt
20/04/2025
Chương 21: Bất mãn
20/04/2025
Chương 22: Chữa trị
20/04/2025
Chương 23: Ăn đậu hủ của thế tử
20/04/2025
Chương 24: Mất hầu bao
20/04/2025
Chương 25: Cứu vãn
20/04/2025
Chương 26: Bao dung và đề phòng
20/04/2025
Chương 27: Mưu tính
20/04/2025
Chương 28: Che chở cho nàng
20/04/2025
Chương 29: Nghe gió mà động
20/04/2025
Chương 30: Vô sỉ
20/04/2025
Chương 31: Bị thương
20/04/2025
Chương 32: Dụng tâm của Khương thất
20/04/2025
Chương 33: Bị phạt
20/04/2025
Chương 34: Phạt thêm hai ngày
20/04/2025
Chương 35: Tự kiểm điểm
20/04/2025
Chương 36: Một viên kẹo ngọt
20/04/2025
Chương 37: Bảo vệ
20/04/2025
Chương 38: Chia xa
20/04/2025
Chương 39: Lên đường
20/04/2025
Chương 40: Bảo vật
20/04/2025
Chương 41: Dự đoán trước tình hình
20/04/2025
Chương 42: Nàng hãy yên tâm
20/04/2025
Chương 43: Bảo vệ Khương gia
20/04/2025
Chương 44: Cầm đèn
20/04/2025
Chương 45: Hầu hạ
20/04/2025
Chương 46: Trợ ngủ
20/04/2025
Chương 47: Dừng chân
20/04/2025
Chương 48: Một bát mì
20/04/2025
Chương 49: Sự việc xảy ra đột ngột
20/04/2025
Chương 50: Chớp mắt một cái
20/04/2025
Chương 51: Người của phủ Triệu Quốc công
20/04/2025
Chương 52: Khởi đầu
20/04/2025
Chương 53: Tai họa ập đến
20/04/2025
Chương 54: Xuân ấm
20/04/2025
Chương 55: Đẹp chỗ nào?
20/04/2025
Chương 56: Ứng phó với hắn hai việc
20/04/2025
Chương 57: Đọc kinh
20/04/2025
Chương 58: Lời chỉ điểm của hắn
20/04/2025
Chương 59: Biến số
20/04/2025
Chương 60: Đột nhập ban đêm
20/04/2025
Chương 61: Cách một lớp cửa sổ
20/04/2025
Chương 62: Mọi thứ đều có ngoại lệ
20/04/2025
Chương 63: Thế tử anh minh
20/04/2025
Chương 64: Hải đường xuân sắc
20/04/2025
Chương 65: Hoa hải đường nở rộ
20/04/2025
Chương 66: Người không thể tránh khỏi
20/04/2025
Chương 67: Vô thức ăn ý
20/04/2025
Chương 68: Dương Liễu Y Y
20/04/2025
Chương 69: Chuyện nhà
20/04/2025
Chương 70: Cân nhắc hai bên
20/04/2025
Chương 71: Gặp gỡ đêm khuya
20/04/2025
Chương 72: Công tử Đan là ai?
20/04/2025
Chương 73: Cuộc trò chuyện đêm khuya ở Lộc Sơn
20/04/2025
Chương 74: Âm thanh của tự nhiên
20/04/2025
Chương 75: Tình ý miên man
20/04/2025
Chương 76: Mỹ ngọc tự nhiên
20/04/2025
Chương 77: Nhìn trúng cái nào?
20/04/2025
Chương 78: Manh mối đầu tiên
20/04/2025
Chương 79: Tuyệt nhiên không nhắc đến
20/04/2025
Chương 80: Cùng du ngoạn (1)
20/04/2025
Chương 81: Cùng du ngoạn (2)
20/04/2025
Chương 82: Du ngoạn cùng nhau (3)
20/04/2025
Chương 83: Du ngoạn cùng nhau (4)
20/04/2025
Chương 84: Cùng du ngoạn (5)
20/04/2025
Chương 85: Khởi đầu của mọi thứ
20/04/2025
Chương 86: Mời Thế tử ăn dưa?
20/04/2025
Chương 87: Niềm tin không cần nói ra
20/04/2025
Chương 88: Bước đầu vào học quán
20/04/2025
Chương 89: Ăn miếng trả miếng
20/04/2025
Chương 90: Có thể chơi xấu mà
20/04/2025
Chương 91: Cách giải quyết
20/04/2025
Chương 92: Nhập học
20/04/2025
Chương 93: Nhập học
20/04/2025
Chương 94: Mơ hồ lo lắng
20/04/2025
Chương 95: Tránh nặng tìm nhẹ
20/04/2025
Chương 96: Cái kết cho kẻ lắm mồm
20/04/2025
Chương 97: Hương Lai Độ
20/04/2025
Chương 98: Yêu ai yêu cả đường đi
20/04/2025
Chương 99: Thế tử hơi thắng một bậc
20/04/2025
Chương 100: Không thể chối cãi
20/04/2025
Chương 101: Sườn núi
20/04/2025
Chương 102: Tiểu Thất cãi lại
20/04/2025
Chương 103: Nàng là ai?
20/04/2025
Chương 104: Làm việc nghiêm túc
20/04/2025
Chương 105: Cùng một người
20/04/2025
Chương 106: Đôi mắt của hắn
20/04/2025
Chương 107: Tia hy vọng le lói
20/04/2025
Chương 108: Cổ vũ nàng
20/04/2025
Chương 109: Ấm lạnh
20/04/2025
Chương 110: Bí mật sâu kín
20/04/2025
Chương 111: Chợt ấm lại lạnh
20/04/2025
Chương 112: Quân tâm hoà thuận vui vẻ
20/04/2025
Chương 113+114: Bỗng chợt nhớ ra
20/04/2025
Chương 115: Như ẩn như hiện
20/04/2025
Chương 116: Dạy học tùy theo năng lực
20/04/2025
Chương 117: Tiểu Thất lại bị phạt
20/04/2025
Chương 118: Chính là điều phiền nhiễu nhất
20/04/2025
Chương 119: Khó chịu
20/04/2025
Chương 120: Liễu ám hoa minh
20/04/2025
Chương 121: Mây tan trăng sáng
20/04/2025
Chương 122: Lời hứa âm thầm
20/04/2025
Chương 123: Bám riết không tha
20/04/2025
Chương 124: Biến cố Khương thị
20/04/2025
Chương 125: Định mệnh an bài
20/04/2025
Chương 126: Ngôi miếu đổ nát
20/04/2025
Chương 127: Ngoại truyện – Kiếp này đã qua (1)
20/04/2025
Chương 128: Phiên ngoại – Kiếp này đã qua (2)
20/04/2025
Chương 129: Ngôi miếu đổ nát (2)
20/04/2025
Chương 130: Ngôi miếu đổ nát (3)
20/04/2025
Chương 131: Ngôi miếu đổ nát (4)
20/04/2025
Chương 132: Vị thế tử nào?
20/04/2025
Chương 133: Tại sao lại khác?
20/04/2025
Chương 134: Khi cừu non gặp sói
20/04/2025
Chương 135: Tinh mắt
20/04/2025
Chương 136: Mưa dầm thấm lâu
20/04/2025
Chương 137: Ai cũng có toan tính
20/04/2025
Chương 138: Sai một ly
20/04/2025
Chương 139: Khương Dục không phải dạng vừa
22/04/2025
Chương 140: Sinh sôi không ngừng
22/04/2025
Xuân Anh nghẹn ngào, cảm thấy thất tiểu thư thật sự quá ủy khuất.
Khương Viện khoanh chân ngồi, lúc này cũng chẳng còn giữ ý tứ gì nữa, chỉ lo ăn uống. “Không sao đâu. Hai ngày nữa là có thể ra ngoài rồi. Nhớ mỗi ngày mang đồ ăn ngon vào cho ta là được. Theo gia quy, mỗi bữa chỉ được một bát cháo trắng, hai đĩa dưa muối, thật sự muốn chết đói.”
Trên mặt tiểu thư rõ ràng đang mang theo ý cười, nhưng Xuân Anh lại không kìm được nước mắt. “Vậy người ăn thêm chút nữa đi.” Nói rồi, nàng ấy ngồi xổm xuống xoa bóp chân tay cho Khương Viện.
Trong phòng, Đào ma ma thẫn thờ, ngay cả việc rót trà dâng nước thường ngày cũng bất cẩn làm đổ ra ngoài.
“Sao lại không giữ được bình tĩnh như vậy?” Thấy Đào ma ma vội vàng nhận lỗi, Hứa thị đỡ bà dậy, ánh mắt lại nhìn về phía Phật đường sau nhà.
“Thái thái, thất tiểu thư một mình ở trong Phật đường, ngay cả một chiếc giường êm cũng không có. Đêm đến, không biết sẽ khó chịu như thế nào. Sao thái thái không cầu xin đại nhân tha cho tiểu thư? Chuyện lớn như vậy sao, lại nhốt tiểu thư yếu ớt vào căn phòng tối tăm, lạnh lẽo đó?”
Đào ma ma từ nhỏ đã rất yêu quý thất tiểu thư, không nỡ nhìn tiểu thư ngoan ngoãn như vậy phải chịu khổ.
Hứa thị cố kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cắn chặt răng nuốt nước mắt vào trong. Cuối cùng, bà chỉ biết thở dài, phẩy tay bảo Đào ma ma lui xuống.
A Viện làm vậy đâu phải là vì bản thân mình. Nàng làm vậy là vì cả phủ Quận thủ …
Thực ra đại nhân sao nỡ lòng nào? Nhưng vì muốn chuyện lớn hóa nhỏ, che giấu chuyện xấu trong nhà, chuyện này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, che mắt thiên hạ.
Biến tội danh đại phòng có ý định lừa gạt thế tử thành việc nhị cô nương và thất tiểu thư xảy ra cãi vã. Đại nhân tức giận, đuổi người của đại phòng về, chuyện hôn sự của tam tiểu thư và Vi gia tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Đại phòng cũng đừng mong nhòm ngó vận may của nhị phòng nữa.
Hứa thị nhớ đến bóng lưng của đại nhân đứng trước cửa phòng bà vào buổi sáng, có thể hiểu được nỗi áy náy của người đàn ông nho nhã, ôn hòa đó dành cho A Viện.
“Nói là phạt, nhưng đừng để con bé chịu thiệt thòi. Chỉ cần con bé ở trong Phật đường, những chuyện khác, cứ coi như không biết là được. Ta sẽ đến hành quán tạ lỗi với thế tử, gia môn bất hạnh, lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy. May mà Khương mỗ ta có một đứa con gái tốt, lần này là quý phủ có lỗi với con bé…”
Một câu “đừng để con bé chịu thiệt thòi”, đủ để cho thấy sự công nhận của Quận thủ đại nhân dành cho thất tiểu thư. Hứa thị rưng rưng nước mắt tiễn ông rời đi, trong lòng dâng lên một niềm tự hào khó tả.
Mặc dù Quận thủ đại nhân và Hứa thị không nhận ra mưu tính của thất tiểu thư trong chuyện này. Nhưng họ biết rằng, cô bé mười tuổi khi nghe nói mình sắp bị phạt, không hề cãi lại nửa lời, ngoan ngoãn gật đầu, rưng rưng nước mắt nhận lỗi.
Trong mắt mọi người, nàng càng thêm đáng yêu, đáng thương…
“Vì chuyện hồ đồ trong nhà hạ thần mà quấy rầy sự thanh tịnh của thế tử, hạ thần thật hổ thẹn.”
Khương Hòa quỳ gối dưới mái hiên, trong sân Chu Chuẩn đang múa thương, một bộ quyền pháp khiến người ta hoa cả mắt. Kình lực vù vù, cành liễu trong sân cũng theo khí thế của hắn mà lay động không ngừng.
Cố Diễn đứng trước cửa thư phòng, trường bào gấm đen thẳng tắp, bên hông đeo một miếng ngọc ấm, dung mạo thanh nhã, phong thái tao nhã. Lúc này đang yên lặng quan sát Chu Chuẩn luyện võ, đôi mắt trầm tĩnh, không phân biệt vui buồn.
“Phạt nàng mấy ngày rồi?”
Khương Hòa giật mình, không ngờ rằng, thế tử sau khi nghe hắn nhận tội, câu đầu tiên lại hỏi là đã phạt thất cô nương bao lâu rồi.
“Chuyện này…” cũng không biết thế tử cảm thấy phạt nhẹ hay là nặng. Khương Hòa cúi đầu, không dám giấu diếm. “Đã ba ngày rồi ạ.”
May là hắn đã bẩm báo toàn bộ sự tình, nghĩ đến lẽ A Viện lần này là vì thể diện của Chu quốc công phủ và Khương thị, như vậy đã là ủy khuất nàng rồi, thế tử hẳn là sẽ không giáng tội thêm nữa.
Quả nhiên, sau một lúc im lặng, Khương Hòa nghe thấy thế tử thản nhiên đáp một tiếng.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ là, ngay sau đó, người nọ trầm ngâm một lát, lại tiếp tục lên tiếng.
“Vậy thì, nhốt thêm hai ngày nữa.” Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của nam tử vẫn lạnh lùng như cũ, nửa mặt ẩn trong ánh sáng, càng thêm tuấn tú vô song, cao không thể với tới.
Quận trưởng đại nhân trăm mối ngổn ngang rời khỏi hành quán. Hôm nay hắn đặc biệt đến đây để nhận lỗi thay Khương gia, thế mà thế tử dường như không để tâm đến chuyện này, chỉ quan tâm đến việc Khương Viện bị phạt?
Kỳ quái là, cuối cùng người nọ lại nói: “Trừng phạt nhỏ để răn đe.” Nghe vậy, rõ ràng là không có ý định thật sự để nàng chịu khổ. Ngược lại giống như đang cảnh cáo hắn, nhắc nhở hắn đừng có một lòng muốn lấy lòng quốc công phủ mà trách phạt thất cô nương quá nặng.
Như vậy chẳng phải tự mâu thuẫn sao, vừa muốn nhôt thêm mấy ngày, lại không thể phạt nàng quá nặng. Nhưng tại sao lại như vậy?
Cũng giống như Khương Hòa, ban đầu Quản Húc cũng không hiểu. Cho đến khi thế tử gọi Chu Chuẩn vào phòng, dặn dò hắn một việc, vị Quản đại nhân này mới vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ, nghe ra được chút manh mối.
Thế tử sai Chu Chuẩn đưa “Bạch Ngọc cao”, loại thuốc đặc biệt dùng cho người trong cung đến cho Khương Thất cô nương, rõ ràng là để tâm đến vết thương của nàng.
Thật là chuyện hiếm thấy! Từ trước đến nay, ngoài chính sự ra, khi nào thế tử lại phân tâm để ý đến chuyện khác, còn quan tâm đến người khác như vậy? Ngay cả người thân trong phủ quốc công, vị này cũng hiếm khi biểu lộ sự quan tâm.
Nghĩ theo hướng này, thêm hai ngày bị nhốt đó, dựa theo tính cách không thích giải thích của thế tử… Chẳng lẽ, vị này là muốn tìm cho thất cô nương một nơi yên tĩnh để dưỡng thương?
You cannot copy content of this page
Bình luận