Mộc Vũ khẽ lắc đầu, giọng nói phát ra từ đôi môi mỏng nhẹ như gió, nhưng lại vô cùng dứt khoát: “Dĩ nhiên là không nhận.”
Không có công thì không nên hưởng lộc. Trên đời làm gì có bữa trưa nào miễn phí? Nếu sau này cô thật sự nổi tiếng, rồi có tay phóng viên nào đó bới móc lại chuyện cũ này, ai biết sẽ bị viết thành cái gì.
Hàn Gia Lệ tiếc nuối liếc nhìn sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh ánh kim nhỏ xíu, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời, rồi rầu rĩ theo sau Mộc Vũ chuẩn bị rời đi.
Hai người mới đi được mấy bước thì một bóng người cao lớn đã chắn ngay trước mặt. Từ đôi giày da bóng loáng của người đó nhìn lên, mái tóc chải ngược hoàn hảo không dính một sợi bụi, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhã nhặn. Vâng, chính là Vạn Nhận. Anh ta nhìn Mộc Vũ và Hàn Gia Lệ với vẻ lịch thiệp, giọng nam trung vang lên chuẩn mực: “Sao vậy? Mộc tiểu thư không chịu nhận chút thành ý của tôi à?”
Cô nhân viên quầy trang sức lập tức bước lên một bước, khẽ cúi người, kính cẩn chào: “Vạn tổng.”
Mộc Vũ ngẩn người.
Tòa cao ốc này thuộc sở hữu của tập đoàn Vạn thị, cả trung tâm thương mại này, lẫn nhãn hiệu nước thể thao mà cô vừa thử vai lúc nãy cũng là sản phẩm mới của họ. Mà cô nhân viên lại gọi người thanh niên trước mặt là “Vạn tổng”, thì thân phận của người này rõ ràng đã quá hiển nhiên.
Nếu cô nhất quyết không nhận sợi dây chuyền, chẳng khác nào giáng cho đối phương một cái tát ngay tại chỗ, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu đến việc cô vừa mới đăng ký tham gia buổi tuyển chọn người mẫu quảng cáo nước thể thao. Nhưng nếu nhận, thì lại đi ngược với nguyên tắc của cô.
Sau này, những món quà kiểu thế này chắc chắn sẽ không ít. Có lẽ sẽ đến lúc, vì áp lực cuộc sống, cô không thể không cúi đầu mà nhận. Nhưng ít nhất là hiện tại, cô vẫn chưa muốn khuất phục.
Mộc Vũ bước lên một bước, đi đến trước mặt cô nhân viên bán hàng, liếc mắt nhìn sợi dây chuyền bạch kim trong lòng bàn tay cô gái trẻ ấy. Rất thời trang, cũng rất tinh xảo, những viên kim cương nhỏ li ti như những vì sao lấp lánh, chỉ cần nhìn thôi cũng biết cô gái kia rất yêu thích sợi dây này, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ nhìn về phía Mộc Vũ.
Mộc Vũ đặt tay lên dây chuyền, Vạn Nhận hứng thú quan sát hành động của cô, còn Hàn Gia Lệ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhân viên cũng đã chuẩn bị thu tay về. Trong khoảnh khắc mọi người đều cho rằng Mộc Vũ sẽ nhận món quà tặng này, thì cô chỉ khẽ vuốt nhẹ sợi dây một lượt, rồi đột ngột đưa tay đỡ lấy tay của cô nhân viên, mỉm cười thản nhiên như mây gió: “Được thôi, vậy tôi xin phép tặng lại sợi dây chuyền xinh đẹp này cho cô gái xinh đẹp này nhé.”
Nói xong câu đó, Mộc Vũ xoay người một cách nhẹ nhàng, đuôi tóc buộc cao vẽ nên một đường cong duyên dáng trong không trung. Cô ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn Vạn Nhận, mỉm cười rạng rỡ: “Vạn tổng sẽ không phản đối chứ?”
Vạn Nhận ngẩn ra một thoáng. Anh ta không ngờ cô gái trẻ tuổi này lại có thể tung ra một đòn “né đòn” đầy khéo léo đến vậy, vừa không trực tiếp từ chối món quà quý giá của anh ta khiến anh ta mất mặt, lại cũng không nhận lấy món quà, tránh được lời ra tiếng vào. Anh ta suýt chút nữa thì muốn vỗ tay tán thưởng rồi.
Ánh mắt Vạn Nhận bỗng trở nên sâu thẳm. Anh ta mỉm cười nhìn Mộc Vũ, khóe môi nhếch lên một đường cong mang phong thái đàn ông trưởng thành, gật đầu tán đồng: “Dĩ nhiên là không phản đối.”
Mộc Vũ lễ phép gật đầu đáp lại, kéo tay Hàn Gia Lệ – người còn đang ngơ ngác như tượng gỗ – sải bước rời khỏi quầy. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra ngoài dự tính, cô cần phải bình tĩnh lại để nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Mọi thứ dường như đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát của cô, nếu cứ tiếp tục thế này, cô thật sự không chắc bản hợp đồng người mẫu cho nước uống thể thao có còn nằm chắc trong tay mình nữa hay không.
Phía sau vang lên giọng nói run rẩy vì mừng rỡ của cô nhân viên quầy trang sức: “Vạn… Vạn tổng, tôi… tôi thật sự có thể nhận không?”
Khóe môi Mộc Vũ khẽ nhếch lên, bên tai vang lên lời than thở của Hàn Gia Lệ: “Nếu cậu đã muốn tặng người khác thì sao không tặng tớ luôn cho rồi?”
Mộc Vũ cúi đầu liếc nhìn Hàn Gia Lệ một cái, trêu chọc: “Cậu đúng là chẳng có chí khí gì cả. Nói cho cậu biết nhé, sức hấp dẫn của trang sức không nằm ở việc giữ mãi một món đồ, mà là thay đổi liên tục. Sau này nếu cậu giành được hợp đồng quảng cáo cho một hãng trang sức, mỗi lần xuất hiện đều được đeo mẫu mới nhất, thế chẳng tốt hơn là cứ đeo mãi một sợi dây chuyền sao?”
Hàn Gia Lệ bị viễn cảnh tươi đẹp mà Mộc Vũ vẽ ra hấp dẫn đến mức hai mắt sáng rực. Nhưng chỉ một lát sau, đôi vai vốn đang ưỡn lên đầy hào hứng lại chùng xuống, cô ấy vẫn mang theo vài phần không cam lòng, lẩm bẩm: “Ngàn con chim trong rừng, sao bằng một con chim trong tay!”
Mộc Vũ bị giọng điệu đầy tức tối ấy của cô ấy chọc cười. Cô vươn tay khoác vai Hàn Gia Lệ, dùng một tay đẩy cánh cửa kính, hùng hồn nói: “Yên tâm đi, đợi tớ thành danh, nhất định sẽ tặng cậu trang sức có giá trị gấp mười lần cái này!”
Hàn Gia Lệ bị khí thế ấy cổ vũ, thần sắc trên gương mặt cũng bừng sáng trở lại. Hai người không hề biết rằng, phản chiếu trên cánh cửa kính, hình bóng của họ trông rực rỡ đến chói mắt.
Một chàng trai trẻ đứng cách đó không xa, bất giác sững người, lẩm bẩm như nói với chính mình “Chính là họ… Chính là họ!”
Đến khi anh ta tỉnh lại, thì hai cô gái đã ríu rít bước đi xa, chẳng còn tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
Anh ta đứng nhìn ra cửa một lúc lâu, đầy tiếc nuối, cho đến khi một bàn tay to lớn bất ngờ vỗ mạnh lên vai, khiến anh ta khẽ giật mình. Vạn Nhận từ trên xuống dưới đánh giá người anh em chí cốt của mình, cười trêu: “Sao đấy, thấy gái đẹp là bước không nổi nữa à?”
Vương Bác An nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối: “Phải đó, vừa nhìn đã thấy là hai mầm non tiềm năng, rất hợp với phong cách quảng cáo lần này của cậu.”
Vương Bác An, Trịnh Thu và Vạn Nhận từng được gọi là “tam kiếm khách” của Học viện Điện ảnh. Chỉ tiếc là Vạn Nhận bỏ học giữa chừng để khởi nghiệp, đến nay đã thành công rực rỡ, ngược lại quay về tài trợ cho hai người bạn thân quay phim, nhờ vậy mà họ nhanh chóng vươn lên trở thành đại diện tiêu biểu của thế hệ đạo diễn mới.
Khác với Trịnh Thu chuyên làm phim tài liệu, Vương Bác An lại thích quay phim truyện, kể những câu chuyện đời thường giản dị, chậm rãi như từng ngụm trà, càng thưởng thức càng đậm đà dư vị.
Trịnh Thu bị Vạn Nhận kéo đi làm phim truyền hình, nên nhiệm vụ quay quảng cáo lần này dĩ nhiên rơi vào tay Vương Bác An.
Vương Bác An dáng người cao lớn, mặc đồ thể thao trông chẳng khác gì sinh viên ngành thể dục, chẳng giống với hình ảnh một đạo diễn chút nào. So với Vạn Nhận đứng bên cạnh, đúng là hai thái cực – một người phong nhã lịch thiệp, một người mạnh mẽ nam tính. Nét cuốn hút của anh ta cũng khác với Liên Minh, không sắc sảo nổi bật mà là thứ khí chất như rượu vang, càng để lâu càng nồng nàn.
Trước đây khi còn là sinh viên, Vương Bác An từng làm người mẫu bán thời gian và cũng có chút danh tiếng trong giới. Đến khi anh ta quay lại làm đạo diễn sau khi tốt nghiệp, vẫn có người nghĩ rằng anh… chuyển ngành.
Vạn Nhận rất hiểu người anh em thân thiết của mình. Bề ngoài thì trông như ánh mặt trời, nhưng thật ra lại là người cực kỳ nhút nhát. Chọn làm đạo diễn cũng vì có thể đứng sau ống kính quan sát cảm xúc của người khác. Chứ nếu nhìn thẳng vào mắt anh ta, chưa được ba giây là anh ta sẽ lập tức né tránh hoặc cúi đầu, nhất là trước mặt con gái.
Cái tật đáng yêu này của Vương Bác An thời sinh viên từng bị Vạn Nhận và Trịnh Thu trêu chọc không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, Vạn Nhận kéo tay áo Vương Bác An, thong thả dẫn anh ta đi vào trong, rồi quay đầu lại mỉm cười đầy mưu mô. Vương Bác An còn đang ngơ ngác, thì thấy Vạn Nhận bắt đầu chào hỏi từng nhân viên trong trung tâm thương mại, còn rất lịch sự giới thiệu Vương Bác An cho từng người.
Mặt Vương Bác An lập tức đỏ bừng, lan tận mang tai, cổ cũng nóng bừng lên. Anh ta cúi đầu xấu hổ, giống hệt một cô dâu nhỏ e lệ mới gả vào cửa.
You cannot copy content of this page
Bình luận