Chương 1
13/07/2024
Chương 2
13/07/2024
Chương 3
13/07/2024
Chương 4
13/07/2024
Chương 5:
15/07/2024
Chương 6:
15/07/2024
Chương 7:
15/07/2024
Chương 8:
15/07/2024
Chương 9:
16/07/2024
Chương 10:
16/07/2024
Chương 11:
16/07/2024
Chương 12:
16/07/2024
Chương 13:
16/07/2024
Chương 14:
17/07/2024
Chương 15:
17/07/2024
Chương 16:
17/07/2024
Chương 17:
17/07/2024
Chương 18:
18/07/2024
Chương 19:
18/07/2024
Chương 20:
18/07/2024
Chương 21:
18/07/2024
Chương 22:
19/07/2024
Chương 23:
19/07/2024
Chương 24:
19/07/2024
Chương 25:
19/07/2024
Chương 26:
20/07/2024
Chương 29:
20/07/2024
Chương 27:
20/07/2024
Chương 28:
20/07/2024
Chương 30:
23/07/2024
Chương 31:
23/07/2024
Chương 40:
23/07/2024
Chương 39:
23/07/2024
Chương 38:
23/07/2024
Chương 37:
23/07/2024
Chương 36:
23/07/2024
Chương 35:
23/07/2024
Chương 34:
23/07/2024
Chương 33:
23/07/2024
Chương 32:
23/07/2024
Chương 41:
26/07/2024
Chương 42:
26/07/2024
Chương 43:
26/07/2024
Chương 44:
26/07/2024
Chương 45:
26/07/2024
Chương 46:
28/07/2024
Chương 47:
28/07/2024
Chương 48:
28/07/2024
Chương 49:
28/07/2024
Chương 50:
28/07/2024
Chương 51:
28/07/2024
Lạc Thi Hàm chỉ cảm thấy tức đến đau ngực, cô đã tốn công sức tránh xa Phó Thiếu Sâm, tất cả bị chính anh trai mình làm hỏng!
Cô không khỏi xoa trán, nếu không lầm, ngày mai cô sẽ thấy Phó Thiếu Sâm trong văn phòng.
Sáng hôm sau, đúng như cô dự đoán, người đàn ông đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu, không phải Phó Thiếu Sâm thì là ai!
Lạc Thi Hàm không biết phải đối mặt với Phó Thiếu Sâm thế nào.
Vừa mới nói không có thời gian, ai ngờ từ giờ sẽ làm việc chung với anh.
Cô đang mải suy nghĩ, không để ý nhìn đường, vô tình va vào người khác, bị đổ cà phê lên người.
Lạc Thi Hàm chưa kịp nhíu mày, đối phương đã hoảng hốt xin lỗi: “Lạc tổng, xin lỗi, tôi không cố ý.” Cô ta còn run rẩy lấy khăn giấy ra lau vết bẩn trên người cô.
Khi người đó ngẩng đầu lên, Lạc Thi Hàm nhận ra đó là Tiểu Dương, thực tập sinh mới đến.
Là một cô gái chăm chỉ và có năng lực, nên để lại ấn tượng sâu sắc với cô.
Có lẽ lần đầu gặp phải chuyện như vậy, mắt cô ta đỏ hoe, trông như sắp khóc.
Lạc Thi Hàm xoa trán, lần này là do cô bất cẩn, liền phẩy tay: “Được rồi, cô đi làm việc đi.”
Cuối cùng, Tiểu Dương ba bước ngoái lại một lần rồi mới về chỗ làm, sợ cô sẽ truy cứu trách nhiệm.
Lạc Thi Hàm ngửi thấy mùi cà phê trên người, nhíu mày, không biết làm sao khi không có quần áo để thay.
Trong đầu hiện lên vô số giải pháp, cuối cùng cô quyết định để trợ lý đi mua bộ mới cho mình.
Nhưng khi cô cầm điện thoại định gọi, Phó Thiếu Sâm bất ngờ bước tới, đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng.
Lạc Thi Hàm ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu sao lại có người dự phòng cả áo sơ mi.
Phó Thiếu Sâm giải thích dịu dàng: “Đừng bận tâm, đây là áo mới, anh chỉ có thói quen mang dự phòng một chiếc.”
Nghe anh nói vậy, Lạc Thi Hàm cũng không khách sáo, cầm lấy áo và nói: “Cảm ơn.”
Nhìn bề ngoài có vẻ không xúc động, nhưng tai cô đỏ lên.
…
Ngày qua ngày, vì bận rộn công việc, Lạc Thi Hàm và Phó Thiếu Sâm dần dần hòa hợp, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa.
Phó Thiếu Sâm vẫn âm thầm thâm nhập vào cuộc sống của Lạc Thi Hàm.
Tuy nhiên, theo yêu cầu của bà nội, anh thỉnh thoảng phải trở về Giang Thành.
Lần này trở về nhà, Phó Thiếu Sâm không ngờ lại gặp Ngụy Tư Vũ ở nhà họ Phó, anh cau mày.
Anh không nhớ rõ Ngụy Tư Vũ là ai, nhưng gần đây hễ có phụ nữ trẻ lạ mặt xuất hiện ở nhà họ Phó, mười phần đều có ý định lấy anh.
Thấy Phó Thiếu Sâm cau mày, mẹ Phó lập tức giải thích: “Thiếu Sâm, đừng hiểu lầm, nhà Tư Vũ lại chuyển về cạnh nhà chúng ta, cô ấy chỉ đến thăm bà nội con thôi.”
Ngụy Tư Vũ nghe vậy, mặt trắng bệch, cô ta từ Hải Thành chuyển đến gần nhà họ Phó, chỉ để có cơ hội gặp Phó Thiếu Sâm.
Nhưng tại sao mẹ Phó lại phải giải thích? Chẳng lẽ anh thật sự có bạn gái?
Phó Thiếu Sâm không thèm liếc nhìn Ngụy Tư Vũ, trực tiếp lên lầu.
Mẹ Phó đành lúng túng an ủi: “Tư Vũ à, Thiếu Sâm từ nhỏ đến lớn đều có tính cách như vậy, ngay cả cha nó cũng không nể mặt, không phải nhằm vào cháu đâu, cháu đừng để bụng.”
Ngụy Tư Vũ cười lắc đầu: “Sao lại thế được, anh Phó chỉ là làm việc quá mệt thôi, cháu hiểu mà.”
Nhưng trong lòng cô ta như đang rỉ máu, sự thờ ơ như vậy còn đau đớn hơn cả việc bị ghét bỏ.
You cannot copy content of this page
Bình luận