Chương 1: Thai sông
20/04/2025
Chương 2: Ôn thần
20/04/2025
Chương 3: Bóng đêm
20/04/2025
Chương 4: Quỳ xuống
20/04/2025
Chương 5: Cổ Ngọc
20/04/2025
Chương 6: Thuyền vỡ
20/04/2025
Chương 7: Đụng phải Quỷ
20/04/2025
Chương 8: Lương tâm
20/04/2025
Chương 9: Nhất định phải chết
20/04/2025
Chương 10: Tôi đến vớt!
20/04/2025
Chương 11: Hai lần vớt thất bại
20/04/2025
Chương 12: Lên bờ
20/04/2025
Chương 13: Mở đường cõi Âm
20/04/2025
Chương 15: Truyền thừa
20/04/2025
Chương 14: Tôi đau
20/04/2025
Chương 16: Tiền người chết
20/04/2025
Chương 17: Tạ Tiểu Hoa
20/04/2025
Chương 18: Loạn thế hoàng kim
20/04/2025
Chương 19: Tử Đảo ôm thi hài
20/04/2025
Chương 20: Tiền hàng đã thanh toán xong
20/04/2025
Chương 21: Chó điên xui xẻo lại đến
20/04/2025
Chương 22: Tạ Tiểu Hoa nguyền rủa
20/04/2025
Chương 23: Đỡ âm linh
20/04/2025
Chương 24: Lên thành phố làm việc
20/04/2025
Chương 25: Tìm thi thể ở Mạnh phủ
20/04/2025
Chương 26: Cô muốn con bé chết sao?
20/04/2025
Chương 27:Xác chết đứng
20/04/2025
Chương 28: Lời thì thầm trong đêm
20/04/2025
Chương 29: Đục thuyền
20/04/2025
Chương 30: Chú sẽ vớt xác
20/04/2025
Chương 31: Giày thêu, chân người chết
20/04/2025
Chương 32: Giày thêu hoa
20/04/2025
Chương 33: Lần thứ hai vớt xác thất bại
20/04/2025
Chương 34: Thai chưa đủ tháng nhưng hồn đã đủ
20/04/2025
Chương 35: Phạm sai lầm
20/04/2025
Chương 36: Phạm vào cấm kị
20/04/2025
Chương 37: Trấn mẫu tử sát
20/04/2025
Chương 38: Tăng giá
20/04/2025
Chương 39: Xác nam ngửa mặt
20/04/2025
Chương 40: Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bậy
20/04/2025
Chương 41: Thợ làm giấy Hứa
20/04/2025
Chương 42: Buổi tối mới làm ăn
20/04/2025
Chương 43: Nhiều tài dễ sống
20/04/2025
Chương 44: Bị kéo xuống nước
20/04/2025
Chương 46: Tử Đảo trên thuyền
20/04/2025
Chương 45: Nghiệp
20/04/2025
Chương 47: Cô nói dối
20/04/2025
Chương 48: Thả lồng heo
20/04/2025
Chương 49: Tử Đảo hóa Hắc Sát
20/04/2025
Chương 50: Sặc nước
20/04/2025
Chương 51: Thanh giả tự thanh
20/04/2025
Chương 52: Còn muốn tôi đưa tiền?
20/04/2025
Chương 53: Giao cho cảnh sát
20/04/2025
Chương 54: Sao con không vớt La Âm bà lên?
20/04/2025
Chương 55: Hung thi
20/04/2025
Chương 56: Mày điếc hay mù rồi?
20/04/2025
Chương 57: Chó cào cửa, mèo cắn xác, người chết thở hắt ra
20/04/2025
Chương 58: Cho chú nghỉ một lát
20/04/2025
Chương 59: Tạ lễ
20/04/2025
Chương 60: Số tiền này mày không dám động vào đâu
20/04/2025
Chương 61: Đãi tiệc
20/04/2025
Chương 62: Không dám quản
20/04/2025
Chương 63: Chết không thấy xác
20/04/2025
Chương 64: Ăn trộm
20/04/2025
Chương 65: Người vớt xác mặc kệ ma quỷ trên bờ
20/04/2025
Chương 66: Bắt người
20/04/2025
Chương 67: Đuổi người
20/04/2025
Chương 68: Chặt cây
20/04/2025
Chương 70: Mang thai?
20/04/2025
Chương 69: Khách đến nhà
20/04/2025
Chương 71: Nghe theo chú Hai
20/04/2025
Chương 72: Tăng thú lao
20/04/2025
Chương 73: Gặp quỷ rồi
20/04/2025
Chương 74: Cha giết con gái, con gái giết cha
20/04/2025
Chương 75: Diệt mẫu tử sát
20/04/2025
Chương 76: Tất cả các người đều phải đền mạng
20/04/2025
Chương 77: Thai âm mở mắt, người sống mất mạng
20/04/2025
Chương 78:
20/04/2025
Chương 80:
20/04/2025
Chương 79:
20/04/2025
Chương 81:
20/04/2025
Chương 82:
20/04/2025
Chương 83:
20/04/2025
Chương 84: Quan tài trống
20/04/2025
Chương 85: Thai phụ có chết oan không?
20/04/2025
Chương 86: Vu oan giá họa
20/04/2025
Chương 87: Vớt xác
20/04/2025
Chương 88: Nói dối
20/04/2025
Chương 89: Người chết là lớn nhất
20/04/2025
Chương 90: Tiên sinh không có ở đây
20/04/2025
Người vớt xác ở trên nước không muốn chạm vào mấy thứ hung thi như xác biết đi, xác chết đứng, thứ hai là sợ bị ám.
Một khi bị quỷ ám, thì cứ thế nhảy thẳng xuống sông treo, đến chết cũng không biết mình đã chết.
Tào Vĩnh Quý lại sững người, ngồi bất động trên mặt đất…
Trên trán tôi túa mồ hôi.
Cùng lúc này, bên cạnh lại có tiếng nước ‘rào rào’.
“Âm Dương, giúp chú một tay!” Cùng lúc đó, tiếng la hét của chú Hai truyền đến.
Tim tôi đập loạn xạ, tôi vội buông tay ra, lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn sang bên phải thì thấy chú Hai đã nổi lên, đang bơi nhanh về phía mạn thuyền.
Tôi nhanh chóng bước về phía mép thuyền gần ông nhất.
Sắc mặt chú Hai vô cùng nghiêm túc, ở vị trí trên bả vai ông, dây thừng gai càng thít chặt vào trong chiếc áo ngắn bên trong, rõ ràng là phía dưới đang cột thứ gì đó!
Chẳng bao lâu, chú Hai đã tới mép thuyền.
Chiếc thuyền đánh cá này cao hơn chiếc thuyền vớt xác rất nhiều, chú Hai nhanh chóng leo lên bằng cái thang treo bên ngoài thân thuyền, khi ông ra khỏi nước, dây thừng trên đầu vai càng kéo căng hơn!
Dưới ánh trăng, dây thép bên trong phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một hai phút sau, chú Hai leo lên mép thuyền, tôi đưa tay nắm lấy một đoạn dây gai rồi dùng hết sức lực bắt đầu kéo!
Sau khi chú Hai lên thuyền cũng quay người lại, trở tay cùng túm lấy sợi dây thừng.
Cái thứ phía dưới rất nặng, giống như đang cột một con lợn chết.
Trọng lượng đó thậm chí khiến tôi nghiêng người về phía trước, tôi dùng sức đạp vào góc giữa boong tàu và mép thuyền, mới có thể miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
Chú Hai mặt đỏ bừng, hiển nhiên gần như đã dùng hết sức lực…
Lúc này, từ trong kẽ răng ông thốt ra vài chữ.
“Ông chủ Tào, vợ ông không chịu lên đây, cô ta chỉ muốn hại người dưới đó, hại chết được người thì thai nhi sẽ ra ngoài, đến lúc đó sẽ trở thành mẹ con Thủy Sát. Bọn họ sớm muộn đều sẽ bị tiêu diệt!”
“Gọi cô ta đi lên đi! Nếu không thì sẽ không thành công! Dây sắp đứt rồi!”
Tào Vĩnh Quý ngơ ngác đứng dậy, đi đến mép thuyền, ngơ ngác nhìn mặt nước.
Đột nhiên, anh ta bi thương hét lên: “Tú Tú, anh đến đưa em về nhà, anh cũng mang theo bà đỡ âm linh đến để giúp con chúng ta chào đời. Anh có lỗi với em.” Giọng anh ta vô cùng buồn bã.
Sợi dây trong tay chúng tôi bỗng trở nên nặng nề hơn…
Trọng lượng tăng đột ngột khiến tôi không thể bám trụ được, va mạnh vào mép thuyền.
Chú Hai cũng lớn tiếng chửi một câu, sợi dây thừng gai tuột ra khỏi tay…
Giữa tiếng động vù vù, toàn bộ sợi dây thừng gai đều rơi xuống, rõ ràng là bị kéo xuống nước.
Tôi cũng chợt thấy trong lòng có một cảm giác hụt hẫng…
Vớt xác… đã thất bại…
Vợ của Tào Vĩnh Quý vẫn muốn hại người và không muốn lên bờ…
Sắc mặt chú Hai không ngừng thay đổi, nhưng ông không lãng phí thời gian, lấy rượu lão Bạch ra uống một ngụm lớn.
Lập tức trầm giọng nói: “Lái thuyền trở về, không vớt nữa, hai lần không lên, lần thứ ba sẽ xảy ra vấn đề. Người phụ nữ dưới kia hung dữ quá mức, còn chưa trở thành mẫu tử Thủy Sát, cũng chưa thành thi thể đã khó đối phó… không thể di chuyển được cô ta.”
Sau đó chú Hai quay đầu nhìn đối phương, sắc mặt lại thay đổi, kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của chú Hai càng khó coi hơn, nhìn chằm chằm Vương què đang bất động trên boong tàu.
Tôi cố gắng loại bỏ những cảm giác không thoải mái trong lòng, nói với giọng hơi khàn khàn: “Vừa rồi có một chiếc giày thêu nổi trên mặt nước…” Tôi kể lại chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản và nhanh chóng nhất có thể.
Chú Hai hai im lặng vài giây rồi đột ngột nói: “Chú đã nói tại sao đột nhiên khó khăn như vậy, lần thứ nhất vớt thi thể, người đã nổi lên một nửa rồi, lại đột nhiên chìm xuống, có lẽ cô ta đã tìm được kẻ chết thay, nói kiểu gì cũng không chịu lên, chính là định kéo Vương què làm người chết thế đây này.”
“Nhưng cũng không dễ dàng như vậy, có Lưu Quỷ Thủ chú ở đây cô ta còn tìm được người chết thay sao?” Vừa nói, chú Hai đi thẳng đến trước mặt Vương què, ông vươn tay lục lọi trên người Vương què, sau đó nhanh chóng móc ra một hộp diêm.
Sau đó ông lấy chai rượu lão Bạch ra, đổ lên chân Vương què.
Tiếp theo, ông châm một que diêm.
Phù một tiếng, ngọn lửa bùng lên, chú Hai ném nó lên đôi giày thêu hoa, ngọn lửa màu xanh lam lập tức bùng lên.
Đúng lúc này, Vương què đột nhiên mở mắt!
Sắc mặt anh ta đau đớn vặn vẹo, đôi mắt càng hung ác hơn.
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng anh ta!
Giọng nói này là của một người phụ nữ!
“Không muốn lên bờ, thì cút khỏi đây cho tao! Dưới mí mắt tao mà dám kéo người chết thay, không có cửa đâu!” Chú Hai rút đao 1 lưỡi bên hông ra, nhảy lên chân Vương què, đá hai đôi giày thêu một trước một sau rơi xuống boong tàu.
Rượu đang cháy dữ dội, trên đôi giày thêu hoa cũng bùng lên ngọn lửa màu đỏ.
Lúc này, bàn chân người chết mà Vương què đang cầm cũng rơi ra.
Giờ phút này, sắc mặt Vương què càng thêm co giật, giống như đang phải chịu đựng đau đớn vô cùng, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt anh ta…
Lúc này, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi…
Nếu như chú Hai không giải quyết, liệu khi chúng tôi trở lại bờ, hoặc giữa đường, Vương què sẽ rơi xuống nước mà chết??
You cannot copy content of this page
Bình luận