Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
Chương 54: Thăm đêm
26/06/2025
Chương 55: Bị sốc
26/06/2025
Chương 56: Bọ cạp
26/06/2025
Chương 57: Rượu thuốc
26/06/2025
Tô Liên Y không ngờ góa phụ lại quay lại. Có lẽ vì nàng — một người hiện đại — đã quá quen với sự lạnh lùng: đã quen với việc đỡ người già ngã ngoài đường thì bị vu oan, cứu người xong cũng chẳng được cảm ơn, thậm chí còn bị đòi tiền bồi thường. Thế mà bây giờ, góa phụ được nàng cứu xong lại dám lộ diện, chẳng lẽ không sợ bị nàng vu oan tống tiền hay sao?
Đúng lúc Tô Liên Y còn đang cảm khái về “tấm lòng cao đẹp” của góa phụ thì bỗng nhớ ra chuyện lúc nãy. Chính góa phụ này đã từng kể, khi nguyên chủ cướp lược của nàng ta, nàng ta chỉ vì nhắc lược bén mà bị hiểu lầm rồi ăn đòn.
Ngay lập tức, chút tôn kính vừa nảy sinh đã tan biến sạch sẽ. Thay vào đó, nàng chỉ còn biết lo lắng cho chỉ số thông minh của góa phụ này.
“Ta… ta đến chăm sóc ngươi, dù… dù ta chẳng biết làm gì cả, tay chân lại vụng về, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức!”
Đôi mắt trong veo của góa phụ ánh lên sự kiên định hiếm thấy, gương mặt chỉ to bằng bàn tay lại nghiêm túc đến lạ, nhìn thế nào cũng thấy ngốc nghếch mà lại khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
Đại Hổ đứng bên cạnh, chẳng nói gì, nét mặt dửng dưng như không liên quan.
“Được rồi, vậy làm phiền ngươi vậy.” Tô Liên Y khẽ cười, chậm rãi gật đầu, rồi gắng gượng dùng cánh tay trái còn lại đỡ người, lê bước vào trong phòng.
Góa phụ cuống quýt chạy đến đỡ nàng. Chỉ là thân thể mỏng manh với cái bụng bầu rõ ràng của nàng ta so với vóc người tròn trịa, lực lưỡng của Tô Liên Y thì khác nào lấy chim sẻ đỡ đại bàng, nhìn mà cũng đủ buồn cười lẫn thương xót.
Tô Liên Y cuối cùng cũng khó nhọc bò được lên giường của mình. Cả người ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn chút sức lực nào để cử động thêm nữa.
Góa phụ lạch bạch chạy ra ngoài, chưa đầy một lát đã ôm về một chậu nước ấm, rồi cẩn thận khép cửa lại. Nàng ta nhúng ướt khăn sạch, định cởi áo Tô Liên Y ra để lau rửa vết thương, nhưng loay hoay mãi vẫn không được. Hễ đụng tới là đụng ngay chỗ rách da, dù Tô Liên Y đã cắn răng không rên một tiếng, nhưng đôi mày nhíu chặt và giọt mồ hôi không ngừng túa ra đã nói rõ tất cả.
“Đồ… đồ góa phụ ngốc…” Tô Liên Y gắng gượng mở miệng.
“A, ta đây!” Góa phụ lập tức chạy tới trước mặt nàng, ngoan ngoãn chờ sai bảo.
Tô Liên Y hít sâu một hơi, cố nén cơn đau ở lưng và cổ tay phải xuống: “Ngăn kéo đầu tiên ở bàn trang điểm có kéo, ngươi lấy ra, cắt áo ta ra đi, đừng gỡ nữa.” Gỡ nữa chắc nàng mất mạng mất.
“Được!” Góa phụ tuy hơi ngốc nhưng cũng lanh lẹ, lập tức chạy đi lấy kéo mang lại.
Nghĩ tới tác phong làm việc “hồn nhiên” của góa phụ này, Tô Liên Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần, lén cắn chặt mép ga giường trong miệng. Chỉ sợ lát nữa chẳng những áo bị cắt mà thịt nàng cũng bị cắt theo.
Nào ngờ ngoài dự đoán, tay góa phụ lại vô cùng khéo léo, còn chưa kịp thấy đau gì, Tô Liên Y chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua lưng, áo đã bị cắt ra gọn gàng rồi.
Thật ra Tô Liên Y không biết rằng, phụ nữ cổ đại ai cũng biết may vá, cắt vải, thêu thùa đều thành thạo.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Tô Liên Y, góa phụ cẩn thận lau sạch vết thương, rắc thuốc trị thương, rồi dùng vải sạch băng bó lại, cuối cùng còn giúp nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Xong xuôi mọi việc thì cũng đã đến trưa, góa phụ định xuống bếp nấu cháo cho Tô Liên Y. Tô Liên Y muốn gọi Đại Hổ vào dặn dò mấy chuyện, vừa mở miệng thì sững lại, không biết nên gọi góa phụ thế nào cho phải. Chẳng lẽ lại gọi giống như nguyên chủ trước kia, mở miệng là “góa phụ ngốc”? Thật sự quá bất kính.
“Liên Y, có chuyện gì sao?” So với sự lúng túng của Tô Liên Y, góa phụ lại vô cùng tự nhiên, nhẹ giọng hỏi.
“Ta… ta nên xưng hô với ngươi thế nào?” Nàng hơi ngượng ngùng, trước kia toàn bắt nạt người ta, giờ người ta đang chăm sóc mình mà lại chẳng biết tên thật.
Góa phụ không ngờ Tô Liên Y lại hỏi tên nàng, gương mặt nhỏ liền đỏ bừng vì vui sướng: “Ngươi… ngươi muốn… làm bạn với ta sao?”
“….” Hỏi tên thôi mà thành bạn luôn à? Lý lẽ kiểu gì vậy trời? Tô Liên Y bất lực: “Ừm, coi như vậy đi. Ngươi tên gì?”
Góa phụ vốn đã đi đến cửa, nghe vậy liền quay ngoắt lại, hí hửng chạy đến ngồi xổm bên giường Tô Liên Y, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn chằm chằm khiến nàng sởn cả gai ốc: “Người ta vẫn gọi ta là Hoàng thị, nhưng nếu ngươi là bạn ta, thì cứ gọi tên riêng đi! Tên này ta ít nói cho ai biết lắm, được không?”
“….” Tô Liên Y bất giác giật giật khóe mày, tự nhiên thấy hình như mình vừa rước thêm một đống phiền phức. Thật ra nàng thà gọi Hoàng thị cho xong chuyện.
“Ngươi không nói nghĩa là đồng ý rồi nhé! Hì hì, ta đã muốn làm bạn với ngươi từ lâu rồi!” Góa phụ càng nói càng phấn khích, đôi mắt long lanh đến đỏ hoe vì xúc động.
“….” Tô Liên Y đang dần hồi sức, bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, bị nàng ta chọc tức đến muốn ngất: “Ta bắt nạt ngươi như vậy, ngươi còn muốn làm bạn với ta sao?” Xem ra kẻ này không phải giả ngốc, mà là ngốc thật rồi.
“Ừ, dù ngươi hay giành đồ của ta, nhưng ít khi đánh ta, với lại ta rất thích ngươi, vì ngươi rất thật thà.”
“Thật thà?” Đây mà cũng coi là lý do được sao?
Góa phụ gật đầu lia lịa: “Vì ta đã gặp nhiều người lắm rồi. Bề ngoài thì cười nói tử tế, nhưng trong lòng thì vô cùng xấu xa. Những người như vậy ngoài miệng thì thân thiết với ta, nhưng thật ra chỉ mong ta chết đi cho rảnh mắt. Còn ngươi thì không thế, trong lòng nghĩ gì là làm nấy, không giấu giếm. Vậy nên ta thấy ngươi rất thật thà, ta rất thích.” Nàng ta vừa cười vừa phân tích rành rọt, chẳng khác gì đang nói đạo lý lớn lao.
“……” Tô Liên Y rất cạn lời. Theo lý lẽ của góa phụ, kẻ thù thật lòng còn hơn bạn bè giả dối. Nghĩ kỹ lại… cũng có lý. Chẳng lẽ góa phụ này chính là kiểu người ‘đại trí nhược ngu*’ trong truyền thuyết?
*Đại trí nhược ngu (大智若愚) là một thành ngữ Hán Việt, nghĩa đen là “trí tuệ lớn mà trông như kẻ ngu ngốc”. 👉 Hiểu đơn giản: Người thật sự thông minh, hiểu đời sâu sắc thì lại hay tỏ ra ngây ngô, đơn giản, không khoe tài — như một cách tự bảo vệ hoặc giữ mình khỏi thị phi.
“Vậy từ nay chúng ta là bạn rồi nhé?” Góa phụ tròn mắt, ánh mắt long lanh như chú cún con chờ được vuốt ve.
“… Ừm.” Tô Liên Y miễn cưỡng đáp, giọng mang theo chút bất đắc dĩ.
“Vậy mà ngươi còn chưa hỏi nhũ danh của ta nữa.” Góa phụ bày ra vẻ mặt oan ức vô tội.
“… Xin hỏi nhũ danh của ngươi là gì?” Hỏi thì hỏi, mà giọng nghe đúng là hết chịu nổi.
Gương mặt góa phụ bỗng nở nụ cười rạng rỡ. Dù nước da vàng sạm, có sẹo và đốm xấu xí, nhưng nụ cười ấy lại đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ. “Hi hi, hôm nay ta thật sự rất vui, vì đã được làm bạn với ngươi. Ta tên là Sơ Huỳnh, sau này cứ gọi ta là Sơ Huỳnh nhé.”
“… Ừm.” Lần đầu tiên trong đời bị một cô gái “cưỡng ép” kết bạn, lại còn không thể từ chối. “Không phải ngươi định đi nấu cháo sao?”
Sơ Huỳnh lúc này mới sực nhớ ra, vỗ tay đánh “bép” một cái: “À đúng rồi! Suýt nữa ta quên mất! Ta đi nấu cháo ngay đây!”
Tô Liên Y không biết nên khóc hay cười, chỉ đành bất lực phất tay: “Nhân tiện gọi Đại Hổ vào đây cho ta.”
“Ừm, ta biết rồi! Hi hi, cháo ta nấu ngon lắm đó, ngươi nhất định sẽ thích…”
“Biết rồi, mau đi đi, ta đói rồi.” Tô Liên Y vội vàng cắt ngang, sợ nàng ta mà lải nhải thêm chút nữa thì chắc nàng ngất vì đói mất.
“Được! Ta biết rồi! Hi hi, Liên Y nghỉ ngơi cho khỏe nhé!” Dứt lời, Sơ Huỳnh ôm bụng bầu, vui vẻ chạy ra ngoài, dáng vẻ hớn hở như con bướm mùa xuân.
Chẳng mấy chốc, sau khi Sơ Huỳnh đi khỏi, Đại Hổ liền bước vào phòng.
“Đại Hổ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi, được không?” Tô Liên Y nói.
“Ừm.” Đại Hổ chỉ gật đầu, trong lòng hơi ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên Tô Liên Y mở miệng nhờ hắn giúp việc gì.
“Sơ Huỳnh… tức là Hoàng thị đó, nàng ấy ở một mình, lại bụng mang dạ chửa, không tiện làm việc nặng. Nếu rảnh, ngươi có thể qua giúp nàng ấy gánh nước, chẻ củi được không?”
“Ừm.” Đại Hổ chỉ đáp một tiếng ngắn gọn, không hỏi thêm lời nào.
Mặc dù Đại Hổ đã đồng ý, nhưng Tô Liên Y vẫn thấy áy náy. Nàng đưa cánh tay phải ra, khẽ giải thích: “Thật ra việc đó lẽ ra ta phải tự làm, chỉ là cổ tay ta bị thương thật, nếu không cũng chẳng mở miệng làm phiền ngươi.”
Từ trước đến nay, nàng luôn là người tự lo mọi thứ, rất ít khi phải nhờ vả ai.
Đại Hổ cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Trước đó hắn chỉ biết lưng nàng bị rách, đâu ngờ cánh tay phải cũng sưng vù thế kia.
“Sao bị thế này?”
“Lúc đó ta thấy Sơ Huỳnh múc nước ở giếng, liền qua giúp, không ngờ nàng ta trượt chân ngã. Ta luống cuống quá nên quăng luôn thùng nước đầy ra ngoài, chắc khi đó bị trật tay.” Vừa nói, nàng vừa định rụt tay về, che đi chỗ sưng.
Nào ngờ chưa kịp rụt thì cánh tay đã bị Đại Hổ giữ chặt lại.
Tô Liên Y lập tức căng thẳng, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn xạ. Bị một người đàn ông nắm tay, dù chỉ là cánh tay thôi, cũng khiến nàng bối rối cực độ.
Trước đây, nàng từng chạm vào bệnh nhân nam, nhưng đó là nàng chủ động, chứ chưa bao giờ để người khác chạm vào mình. Huống hồ, một bà cô ba mươi mốt tuổi chưa từng yêu đương, số lần bị đàn ông chạm vào ít đến đáng thương, bảo sao không căng thẳng.
Dù… cũng chỉ là một cánh tay thôi.
Đại Hổ chẳng buồn để tâm đến vẻ mặt căng cứng của Tô Liên Y. Hắn khom người xuống, một tay giữ chặt cánh tay nàng, tay kia nắm lấy bàn tay trắng nõn, tròn trĩnh của nàng, chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Bị trật khớp rồi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận