Danh sách chương

 

Trong bầu không khí im lặng tuyệt đối, giọng nói mệt mỏi của ông ấy vang lên.

 

Thời gian thi đấu kết thúc.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cùng Kim Tuấn Ân đứng dậy.

 

“Cháu rất giỏi.” Kim Tuấn Ân nắm lấy tay tôi, khẽ gật đầu:

 

“Không hổ danh là hậu bối được Toyotomi xem trọng.”

 

“Cảm ơn ông đã chỉ giáo.”

 

Tôi mỉm cười đáp lại.

 

Kết thúc ván đấu này, tôi đã thành công bước vào vòng bán kết.

 

Cửa phòng thi đấu được mở ra, ánh đèn quen thuộc lóe lên trước mắt. Các phóng viên gần như ồ ạt ùa tới.

 

Ba năm trước, và cả hiện tại.

 

Nhưng đối với những buổi phỏng vấn này, bất kể thắng hay thua, tôi hầu như không bao giờ đưa ra câu trả lời.

 

So với những ván cờ mà thắng thua có thể phân định rõ ràng, tôi cảm thấy bối rối hơn với những cuộc phỏng vấn hay bài báo thường cắt ghép câu chữ một cách tùy tiện.

 

Rời khỏi phòng thi đấu, tôi đi xem trận đấu của Tống Khải Nguyên.

 

Giống như tôi, Tống Khải Nguyên cũng là đẳng cấp bảy, và anh ta đã có một màn thể hiện xuất sắc trong giải Xuân Lan.

 

Trong ba năm qua, không chỉ tôi có những thay đổi, mà thực lực của Tống Khải Nguyên cũng tiến bộ vượt bậc.

 

Kỳ lực của Tống Khải Nguyên… ngay cả tôi cũng không chắc có thể thắng được anh ấy.

 

Đối thủ của anh ta trong trận này là Nakamura Chisato, kỳ thủ lục đẳng đến từ nước R.

 

Dù chỉ là lục đẳng, nhưng Nakamura Chisato đã liên tiếp đánh bại nhiều kỳ thủ cao đẳng, thực lực không thể xem thường.

 

Khi tôi ở Nhật Bản, Phong Thần Liên, cửa đằng, từng giới thiệu về cậu ta với tôi.

 

Phong cách chơi cờ của Nakamura Chisato rất giống với Tống Khải Nguyên…

 

Vì vậy, trận đấu này đặc biệt khó khăn.

 

Thời gian thi đấu kéo dài rất lâu, thầy giáo vẫn kiên nhẫn đợi ở cửa với vẻ sốt ruột.

 

Không biết đã đợi bao lâu, thầy hơi do dự, quay sang nhìn tôi:

 

“Tiểu Xuân, em về nghỉ ngơi trước đi. Em vừa mới đấu xong, phải chuẩn bị thật tốt cho trận bán kết sắp tới.”

 

“Không sao đâu, thầy.” Tôi lắc đầu, nói: “Trận này là cuộc tranh vé bán kết giữa Tống Khải Nguyên và Nakamura Chisato. Em cũng muốn biết kết quả là gì.”

 

Sau khi tôi thắng Kim Tuấn Ân, danh sách ba người vào bán kết của giải Xuân Lan đã được xác định:

 

Phong Thần Liên, cửa đẳng, đến từ nước R; Liễu Hà, thất đẳng, đến từ nước H; và tôi.

 

Chỉ còn một suất cuối cùng, liệu sẽ thuộc về Nakamura Chisato hay Tống Khải Nguyên…

 

“Cạch.”

 

Cửa phòng đấu mở ra, nhân viên giải đấu bước ra và công bố kết quả:

 

Tống Khải Nguyên, thất đẳng, thắng Nakamura Chisato, lục đẳng, ở nước cờ thứ 77.

 

Khi kết quả được thông báo, bóng dáng của Tống Khải Nguyên xuất hiện trước cửa. Anh ta ngẩng đầu lên, như đang tìm kiếm ai đó.

 

Thầy giáo thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Vậy là tốt rồi, cả hai em đều vào bán kết. Tiểu Xuân, trận này ai thắng ai thua, cả hai đều phải cố gắng nhé!”

 

Tôi gật đầu, ngước mắt lên và chạm phải ánh nhìn của Tống Khải Nguyên.

 

Ánh mắt anh ta vượt qua nhiều người và hướng thẳng về phía tôi.

 

Tôi mỉm cười, giơ ngón tay cái về phía anh ta.

 

Tống Khải Nguyên thoáng sững sờ, sau đó, trên gương mặt vốn lạnh lùng không biểu cảm của anh ta, như tảng băng từ từ tan chảy.

 

Anh ta nhếch môi, cũng nở nụ cười.

 

Lễ bốc thăm bán kết của giải Xuân Lan xác định kết quả:

 

Phong Thần Liên đấu với Tống Khải Nguyên, Liễu Hà đấu với Tạ Xuân.

 

Khi kết quả bốc thăm được công bố, thầy giáo ban đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại tỏ ra đau đầu.

 

“Tiểu Tống và em không đối đầu nhau, vừa là điều tốt, vừa là điều không hay. Nhưng đừng nhắc đến Phong Thần Liên nữa, ngay cả Liễu Hà, thất đẳng, cũng là một kỳ thủ kỳ cựu. Anh ta thường xuyên đạt á quân và lần này đến giải đấu với tham vọng giành chức vô địch, ánh mắt như hổ rình mồi vậy.”

 

Thầy bất đắc dĩ nói: “Dù vậy, thầy vẫn tin vào thực lực của cả hai em. Cố gắng hết sức, ít nhất giành được một danh hiệu á quân!”

 

Tống Khải Nguyên khẽ nhíu mày, gương mặt lộ vẻ trầm ngâm.

 

Cũng giống như ba năm trước tại giải Samsung Cup, khi tôi bị Kim Tuấn Ân, cửu đẳng, đánh bại, lúc ấy Tống Khải Nguyên cũng thua dưới tay Phong Thần Liên.

 

“Thầy ơi, mấy năm nay em thi đấu hầu như chưa từng gặp Liễu Hà, thất đẳng.” Tôi ngập ngừng hỏi.

 

“Đúng vậy.” Thầy giải thích. 

 

“Cờ vây là một môn thể thao đòi hỏi sự tập trung và tiêu hao rất nhiều năng lượng. Gần đây, sức khỏe của Liễu Hà không tốt, đã lâu anh ấy không tham gia thi đấu. 

 

Anh ấy bắt đầu chuyên nghiệp từ năm 13 tuổi, năm nay 27 tuổi mới đạt được đẳng cấp bảy. Trong mắt một số người, có lẽ không được xem là kỳ thủ thiên tài. 

 

Nhưng thực tế, thời gian anh ấy tham gia các giải đấu rất ngắn, và giữa chừng đã nghỉ thi đấu trong nhiều năm.”

 

Không khó hiểu vì sao tôi gần như chưa từng gặp Liễu Hà ở các giải đấu trước đây.

 

Thì ra là vì lý do này.

 

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Em hiểu rồi.”

 

Đêm trước vòng bán kết giải Xuân Lan, Từ Trú gửi tin nhắn cho tôi:

Hết Chương 33:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page