Danh sách chương

Cố Ngộ ngồi bên cạnh, hiếm khi dành cho Cố Lê một ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Xem ra cô em gái này vào thời điểm quan trọng vẫn có chỗ hữu dụng.

Có những lời anh không tiện nói với Thang Ninh, nhưng những gì Cố Lê nói ra, Thang Ninh ít nhiều vẫn chịu nghe.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong nằm trên giường, Thang Ninh suy nghĩ một hồi rồi mới mở lời với Cố Ngộ: “Chồng ơi, anh thấy bây giờ chúng ta có con có thích hợp không?”

Cố Ngộ giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra anh thấy sinh con lúc nào cũng được, em không muốn sinh cũng không sao cả, bởi vì xét trên nhiều phương diện, sinh con thì phụ nữ vẫn là người phải hy sinh nhiều hơn. Nhưng anh có thể đảm bảo là sau khi sinh con, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ có thể để giảm bớt gánh nặng cho em, để em có thể giữ được trạng thái sống như hiện tại càng nhiều càng tốt.”

Thực ra, điều Cố Ngộ nói cũng là một phần nguyên nhân khiến Thang Ninh trăn trở. Nếu sinh con, nó sẽ ảnh hưởng đến thế giới hai người đang vô cùng hòa hợp hiện tại.

Thang Ninh thực sự rất thích cuộc sống hiện tại: không cô đơn, lại có sự tự do tuyệt đối.

Cô có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Buổi tối đi làm có phòng riêng, muốn làm gì cũng không bị hạn chế. Nhưng khi cảm thấy một mình buồn chán, cô lại có thể tùy lúc tùy nơi tìm được một người bầu bạn.

Đó quả thực là cuộc sống lý tưởng trên đời.

Có con rồi, chắc chắn mọi sự chú ý của cô và Cố Ngộ sẽ xoay quanh đứa trẻ. Đến lúc đó, có lẽ tình yêu của hai người sẽ dần phai nhạt, nhiều hơn sẽ là tình thân.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tình thân là điều không tốt, nhưng cô vẫn hy vọng giữa cô và Cố Ngộ sẽ luôn có thứ tình cảm nồng cháy và dục vọng mãnh liệt ấy.

Việc sinh con tuy chủ yếu là chuyện của phụ nữ, nhưng có con thì lại là chuyện của cả gia đình.

Nếu từ lúc sinh ra cho đến sau này, mọi chi phí chăm sóc sinh hoạt của con cái đều do người phụ nữ gánh vác, thì quả thực người phụ nữ cần phải hy sinh quá nhiều.

Nhưng Cố Ngộ và gia đình Cố Ngộ cũng không chỉ một lần bày tỏ rằng, sau khi con cái sinh ra, mọi vấn đề phát sinh sau đó đều do họ xử lý và tiếp nhận.

Có người giúp đỡ chăm sóc, thì sau khi sinh con có lẽ cũng sẽ không hoàn toàn đánh mất bản thân.

Hơn nữa, xét theo tính cách của Cố Ngộ, anh chắc chắn sẽ gánh vác phần lớn việc chăm sóc con cái. Kỳ thực, sinh con chỉ là chuyện của mười tháng, nhưng sau khi sinh con, mấy năm, mười năm, thậm chí vài chục năm đều phải cùng nhau đối mặt.

Cố Ngộ cũng không còn trẻ nữa, bố mẹ anh có lẽ vẫn mong mỏi được bế cháu, chỉ là không biểu hiện rõ ràng để gây áp lực cho Thang Ninh mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện này quả thực không thích hợp để chỉ suy xét từ góc độ của bản thân.

“Ừm…” Thang Ninh kéo dài giọng: “Vậy thì để em suy nghĩ thêm đã.”

Trưa hôm sau, hai gia đình đã cùng nhau đến nhà của Tống Mạn Tư và Cố Trinh dùng bữa.

Thật ra, sau khi hai người kết hôn, hai người chưa bao giờ giục giã chuyện con cái cả. Ấy là bởi vì Tống Mạn Tư biết Thang Ninh tuổi vẫn còn trẻ, mới đi làm được hai ba năm, quả thực cũng đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp. Bà rất thấu hiểu và cũng hoàn toàn chấp nhận điều đó.

Mỗi lần hai gia đình về dùng bữa, không khí đều vô cùng hòa thuận và ấm cúng. Sau khi ăn xong, nếu không có kế hoạch gì đặc biệt, đôi khi họ cũng không vội về ngay mà sẽ ở lại phòng riêng của mình một lát.

Trước đây, cả Cố Lê và Cố Ngộ đều có phòng riêng. Hồi còn quen biết Cố Lê, Thang Ninh cũng chỉ mới đến phòng của Cố Lê mà thôi.

Còn bây giờ, mỗi lần nghỉ ngơi sau bữa ăn, họ đều đến phòng của Cố Ngộ.

Căn phòng này vẫn giữ nguyên dáng vẻ từ thời Cố Ngộ còn đi học. Theo lời Cố Ngộ kể, sau khi lên đại học thì anh cũng không mấy khi ở đây nữa. Tốt nghiệp xong, anh tự ra ngoài thuê nhà, rồi vài năm sau khi đã dành dụm đủ tiền trả trước, anh liền tự mua nhà riêng. Nơi này, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới về ở mà thôi.

Phòng của Cố Ngộ rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn viết, một bàn học và một tủ quần áo.

Nhân tiện hôm nay có thời gian, Cố Ngộ bèn dự định dọn dẹp lại căn phòng một chút, xem xem có còn sót lại món đồ hay ho nào có thể dùng được không.

Cố Ngộ tự mình dọn tủ quần áo, còn Thang Ninh thì giúp anh sắp xếp lại bàn viết.

Bàn viết của Cố Ngộ rất sạch sẽ, bên trên chỉ có vài cuốn sách và ít đồ dùng văn phòng. Thang Ninh mở mấy ngăn kéo bên cạnh ra, ngăn đầu tiên đựng toàn là giấy chứng nhận của anh.

Cố Ngộ từ nhỏ đến lớn quả thật đều là học sinh ưu tú, các loại giấy khen, bằng khen nhiều đến mức một ngăn kéo cũng không chứa hết.

Cố Ngộ nói trong ngăn kéo chỉ là những giấy tờ từ hồi cấp ba trở đi thôi, còn những cái từ hồi nhỏ hơn nữa thì đều đã được cất vào trong thùng cả rồi.

Thang Ninh nhìn từng tấm bằng khen mà cảm thán: “Xem ra từ nhỏ anh đã là trò ngoan trong mắt thầy cô rồi.”

“Thật ra cũng không hẳn, anh chỉ học giỏi thôi.” Cố Ngộ nói: “Về mặt thành tích thì đúng là chưa bao giờ để thầy cô phải lo lắng, nhưng tính tình lại khá nghịch ngợm, nên cũng không ít lần bị mời phụ huynh.”

Thang Ninh tò mò: “Ồ? Anh bị mời phụ huynh vì chuyện gì vậy ạ?”

“Lần mà anh ấn tượng sâu sắc nhất là hồi cấp ba. Lúc đó anh là lớp trưởng, mỗi lớp học đều có một cái máy tính có thể chiếu lên màn hình trên bảng, mà chỉ có lớp trưởng mới có chìa khóa. Thường thì ngoài giờ học ra sẽ không được phép dùng máy tính đó, nhưng có một lần nọ có trận bóng, cả lớp bọn anh đều rất muốn xem. Thế là giữa giờ nghỉ trưa, anh đã lén dùng chìa khóa mở máy tính lên, rồi bật trận bóng cho cả lớp cùng xem.”

Thang Ninh nói: “Vậy… em thấy cũng không sao mà, dù sao cũng là giờ nghỉ trưa mà.”

Hết Chương 321: Thư tình 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page