Danh sách chương

Kể từ sau lần đi nghe hòa nhạc trở về, Thang Ninh lại một lần nữa hoàn toàn mê mẩn những bộ phim của Miyazaki.

Tối thứ Sáu hàng tuần đã trở thành ngày chiếu phim cố định của họ. Cố Lê và Trần Thạc sẽ đến nhà Thang Ninh để cả bốn người cùng nhau xem phim. Không phải họ không muốn ra rạp, mà là xem phim ở nhà vừa tiện lợi lại vừa kinh tế hơn nhiều. Vừa rẻ, mà chất lượng lại chẳng hề thua kém. Hơn nữa, muốn xem gì thì xem, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống. Có thể thoải mái bàn luận tình tiết phim mà không sợ làm phiền ai, còn gì tuyệt vời hơn chứ. Thỉnh thoảng, họ còn gọi thêm chút đồ nướng và bia, vừa ăn khuya vừa thưởng thức phim.

Tối nay, họ đều đã ăn tối xong ở nhà mình rồi mới qua. Cố Lê và Trần Thạc mang từ nhà sang mấy chai rượu hoa quả và một ít trái cây. Khi Cố Lê đưa rượu cho Cố Ngộ, anh nhận lấy rồi hỏi: “Không phải em nói đang chuẩn bị mang thai thì không được uống rượu sao?”

“Trời ạ, em có phải đang trong kỳ rụng trứng đâu mà.” Nói đến đây Cố Lê mới nhận ra có gì đó không ổn: “Khoan đã, sao anh biết em đang chuẩn bị mang thai?”

“Chồng em khoe với anh đấy.” Cũng chẳng biết là đang khoe khoang cái quái gì nữa, hừ.

Cố Lê quay người lại, bực bội đá cho Trần Thạc một cái: “Anh bị điên à! Tự dưng đi khoe với người ta chuyện này làm gì!!”

“Không phải.” Trần Thạc xoa xoa mắt cá chân đang đau của mình: “Là anh của em hỏi mà.”

“Khoan đã, em không hiểu là anh trai em đã hỏi cái gì mà anh lại có thể trả lời là em đang chuẩn bị mang thai được chứ???” Cố Lê trừng lớn đôi mắt, tỏ vẻ không tài nào hiểu nổi.

“Anh ấy hỏi…” Trần Thạc cố nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, thực sự không biết có nên nói ra chuyện anh vợ đến tặng bao cao su hay không.

Trần Thạc vừa định trả lời thì đã bị Cố Ngộ ngắt lời: “Dĩ nhiên là hỏi hai đứa có định chuẩn bị mang thai không rồi.”

“Ồ.” Cố Lê cũng không nghĩ nhiều, đáp lại: “Chuẩn bị chứ ạ, sao lại không chứ. Em thì muốn sinh con sớm một chút, nghe nói sinh con lúc còn trẻ thì tốt hơn cho cả mẹ lẫn con, mà người mẹ cũng hồi phục nhanh hơn nữa. Nhưng mà chuyện này cũng phải thuận theo tự nhiên thôi. Sức khỏe em vốn hơi yếu, cũng không chắc là có cơ địa dễ thụ thai. Ở văn phòng em có một chị chuẩn bị mang thai ba năm rồi mà vẫn chưa có đấy. Mỗi tháng cứ đến mấy ngày đó là lại căng thẳng như bị thần kinh, cứ đi thử suốt, rồi mỗi lần đến kỳ lại trông rất đau khổ và thất vọng. Chị ấy còn nói đã uống rất nhiều thuốc, đi khám cả Đông y lẫn Tây y. Khiến em cũng bị chị ấy làm cho lo lắng theo luôn.”

Ngồi bên cạnh, Thang Ninh nghe rất chăm chú: “Chị hình như cũng có đồng nghiệp như vậy. Chị ấy hình như đến 35 tuổi mới bắt đầu chuẩn bị mang thai, bác sĩ nói đã là sản phụ lớn tuổi rồi, nhiều chức năng trong cơ thể đã bắt đầu suy giảm, rồi lại còn bị u nang này nọ nữa, nên mãi mà vẫn chưa có con. Bây giờ chị ấy đã hơn bốn mươi rồi, thế là đành bỏ cuộc luôn.”

Cố Lê tỏ vẻ lo xa: “Bây giờ áp lực cuộc sống lớn như vậy, sức khỏe lại không tốt, nên có vấn đề này vấn đề kia cũng là chuyện bình thường. Vì vậy phải phát hiện sớm, điều trị sớm. Nếu chúng ta chuẩn bị vài tháng mà vẫn không được thì phải đến bệnh viện kiểm tra thôi.”

Thang Ninh cũng bị cô ấy nói cho có chút lo lắng. Bình thường mỗi khi đến kỳ, cô hay bị đau bụng kinh. Nghe nói đây là biểu hiện của “tử cung lạnh”, mà tử cung lạnh thì sẽ khó thụ thai hơn.

Chuyện này đúng là không thể quá lý tưởng hóa được, con cái đâu phải cứ muốn là có ngay. Đến lúc thực sự muốn có con rồi mới phát hiện ra đủ thứ vấn đề cần giải quyết, thì đã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất rồi.

Thang Ninh cảm thấy việc chuẩn bị và phòng ngừa trước những chuyện này là rất cần thiết, liền hỏi tiếp: “Vậy nếu muốn chuẩn bị mang thai thì còn cần chú ý những gì khác không?”

“Thì đừng hút thuốc uống rượu, hạn chế ăn những thứ không lành mạnh, ngoài ra cũng không có gì nhiều. Chủ yếu là ăn uống, sinh hoạt điều độ hơn một chút, rồi uống axit folic trước ba tháng, và tốt nhất là nên đi khám sức khỏe sinh sản.” Nói rồi, Cố Lê quay sang hỏi: “À đúng rồi bà xã, chị có định chuẩn bị mang thai không?”

Thang Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị vốn không định có con sớm như vậy, vì công việc của chị bây giờ mới đi vào ổn định, nếu lúc này mà mang thai sinh con thì sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều…”

Cố Lê ngồi xuống ghế sofa, mở chai rượu trái cây và nhấp một ngụm: “Công việc thì làm sao quan trọng bằng con cái được chứ, nói thẳng ra, công việc không hài lòng thì có thể đổi, nó không phải là thứ thiết yếu trong cuộc sống, nhưng con cái là người nhà mà. Hơn nữa, nếu cả hai chúng ta cùng nhau chuẩn bị mang thai sinh con, thì con cái sẽ xấp xỉ tuổi nhau, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chẳng phải là điều tuyệt vời lắm sao!”

Khi Cố Lê nói những lời này, Thang Ninh trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh. Nếu thực sự con cái của cả hai người xấp xỉ tuổi nhau, sau này còn có thể cùng nhau dắt con đi chơi, bọn trẻ cũng có thể chơi đùa cùng nhau, rồi sau này chuyện học hành của con cái cũng có người cùng bàn bạc, cô gật đầu: “Cũng đúng…”

Cố Lê cảm thấy Thang Ninh có chút lung lay, liền tiếp tục “tiếp sức”: “Với lại, bây giờ mẹ em còn trẻ, vẫn có thể giúp chúng ta trông cháu. Chờ vài năm nữa, thật sự ai trông cháu sẽ là một vấn đề. Chuyện này thật sự không nên trì hoãn, càng sớm càng tốt. Hơn nữa, ước mơ của em là có cả con trai lẫn con gái, có lẽ còn muốn sinh con thứ hai nữa ấy chứ.”

Bị Cố Lê “tẩy não” như vậy, Thang Ninh cảm thấy niềm tin kiên định trước đây bỗng chốc lung lay.

Cô dường như cũng từ tâm lý kiên quyết không muốn sinh con, chuyển sang tâm thế “tùy duyên” vậy thôi…

Hết Chương 320: Thư tình.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page