Những người nổi tiếng trong giới giải trí này, Mộc Vũ dĩ nhiên đều biết rõ.
Ngồi bên trái là một người đàn ông đeo kính gọng đen kiểu nghệ thuật, tên Ngô Bác – nhạc sĩ nổi danh nhờ dòng nhạc dân ca học đường. Sau đó, anh ta lập ban nhạc rock riêng, rồi mở hẳn phòng thu cá nhân, đào tạo ra nhiều ca sĩ trẻ, ai nấy đều thành công rực rỡ.
Bên phải là một người đàn ông trung niên da trắng, thân hình tròn trịa, tóc cắt ngắn, mặc áo sơ mi đi biển sặc sỡ tên Phí Đông Minh. Ông ta là nhà sản xuất có tiếng, từng hợp tác với nhiều đạo diễn lớn trong ngành, sức ảnh hưởng không nhỏ.
Ngồi giữa chính là người hợp tác trực tiếp trong lần tuyển chọn này, nữ MC hot nhất của đài truyền hình thành phố: Tô Ba Ba. Câu chuyện đời cô ấy gần như là một truyền thuyết sống: mười lăm tuổi bỏ nhà ra đi, từng lăn lộn làm người mẫu hạng hai hạng ba, rồi được một đạo diễn chương trình phát hiện, mời làm MC cho tiết mục thiếu nhi. Vài năm bươn chải, hiện giờ cô ấy đã là một trong những gương mặt chủ lực không thể thay thế của đài.
Ba người này, không chỉ nổi tiếng ở thành phố, mà trên toàn quốc cũng có danh tiếng nhất định. Vậy mà Liên Minh, một chàng trai trẻ trông còn chưa đến hai mươi tuổi, lại dám dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật khiến cả ba người mặt mày tím xanh, không nói nên lời.
Anh ta rốt cuộc là ai?
Mộc Vũ lập tức cảnh giác, ánh mắt nhìn Liên Minh vô thức mang theo vài phần dò xét. Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn đó, Liên Minh quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ. Nhưng nụ cười ấy không còn vẻ thân thiện như thường ngày nữa, mà như thể một con sói già đã xé toạc lớp da cừu, để lộ hàm răng trắng nhởn khiến người đối diện lạnh sống lưng.
Mộc Vũ vô thức lùi lại một bước, cảnh giác nói: “Không còn việc gì nữa thì… tôi xin phép ra ngoài trước.”
Chưa dứt lời, Liên Minh đã nhanh như chớp đứng dậy, lặng lẽ bước đến cạnh cô, đưa cánh tay dài vắt tự nhiên qua vai cô, cười tươi: “Trợ lý Mộc vất vả rồi, tôi mời cô một bữa ra trò để cảm ơn nhé.”
Dứt câu, anh ta đảo mắt nhìn qua ba vị giám khảo đang đứng như học sinh bị phạt, khó xử đến mức không biết nên ngồi hay nên đứng, rồi thản nhiên nói: “Ba vị còn phải tiếp tục sàng lọc hồ sơ đăng ký, chắc không tiện đi cùng chúng tôi.”
Lúc này, Mộc Vũ cũng không thể làm gì khác ngoài việc giữ nụ cười trên môi, tiếp tục diễn tròn vai “thư ký riêng” do mình tự xưng để lấy được tập hồ sơ ban nãy. Nhưng cơ thể cô lại cứng đờ cả ra, đặc biệt là phần vai đang bị cánh tay kia choàng lấy.
Liên Minh hành động rất tự nhiên, nhẹ nhàng kéo vai cô, đưa cả hai người rời khỏi căn phòng theo một dáng vẻ vô cùng thân mật. Nhìn từ phía sau, họ chẳng khác nào một cặp tình nhân thân thiết đang sánh bước bên nhau.
Chờ đến khi bóng họ khuất sau cánh cửa, ba vị giám khảo trong phòng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cả ba trao đổi ngầm với nhau, đều hiểu rõ, đụng phải người như Liên Minh, chỉ cần bất cẩn một bước là có thể mất vị trí bất cứ lúc nào.
Tuổi nghề của Tô Ba Ba không bằng hai người còn lại, nhưng cô ấy khôn ngoan hiểu rõ quy tắc sinh tồn trong giới này, không ai biết trước lúc nào sẽ cần nhờ đến người khác. Cô ấy nhanh chóng cầm xấp hồ sơ trong tay lên, khéo léo giữ lại một nửa, còn nửa kia đưa cho Ngô Bác và Phí Đông Minh, miệng tươi cười như hoa: “Chúng ta tranh thủ xem cho xong nhé, tối nay em mời hai thầy một bữa!”
Ngô Bác không vội nhận tập hồ sơ, tay đưa lên chỉnh kính, rồi quay sang nhìn Phí Đông Minh, nhẹ giọng hỏi dò: “Phí lão sư, anh thấy sao?”
Phí Đông Minh vốn có gương mặt phúc hậu, nhìn là muốn cười, nhưng lần này vẻ mặt ông nghiêm lại, trầm giọng nói: “Cậu ta vốn đã không hài lòng với chúng ta. Đợt tuyển chọn lần này e rằng cũng là một phép thử. Chúng ta nhất định phải làm cho ra hồn. Hai người cũng không muốn bị thay thế chứ?”
Tô Ba Ba lúc này mới vỡ lẽ, liên tục gật đầu. Quả nhiên, kinh nghiệm của cô ấy vẫn còn non nớt. Cũng khó trách, thằng nhóc đó nhìn thì trẻ măng, vậy mà lại khôn ngoan đến mức đáng sợ. Ngay lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng từng bị vẻ ngoài sáng sủa, hiền lành như trai nhà bên của cậu ta đánh lừa, còn thân thiết gọi cậu ta là “em trai”.
Ai ngờ, chỉ với một câu nhẹ bâng của cậu ta, cả ba người đã bị kéo vào đây làm chân sai vặt: “Ba vị giám khảo đã chuyên nghiệp như vậy, chắc chắn sẽ cẩn thận từ cả khâu tuyển chọn ban đầu, phải không?”
Mấy người họ thật sự cảm thấy không cam tâm. Họ nhận lời làm giám khảo cũng là nể mặt người khác, tranh thủ kiếm thêm chút thu nhập và độ nhận diện thôi. Ai mà chẳng biết đài truyền hình sẽ bắt đầu quay từ vòng sơ loại, chỉ là bước đăng ký, để vài nhân viên phụ trách là đủ, có cần phải lôi ba người họ vào không?
Mấy ngày qua, cả ba đã cố nhịn. Hôm nay là ngày cuối cùng, khi thằng nhóc đó không có mặt, họ mới định âm thầm “dằn mặt” một phen. Nào ngờ, đúng lúc tưởng đã dàn xếp xong xuôi, lại đột ngột xuất hiện một cô thư ký, làm hỏng hết kế hoạch. Không lẽ thằng nhóc đó là tái sinh của Gia Cát Lượng, tính toán đến từng đường đi nước bước?
Nhưng Tô Ba Ba đâu hay biết, việc Mộc Vũ làm thực ra hoàn toàn là để giải quyết việc của bản thân, chuyện vô tình giúp Liên Minh chỉ là ngoài ý muốn. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Lúc này, Phí Đông Minh lên tiếng, kéo Tô Ba Ba ra khỏi dòng suy nghĩ: “Ba Ba, em cứ duyệt trước đợt hồ sơ này, những ai đạt thì chuyển cho tôi xem lại lần hai. Còn những người bị loại, phiền Ngô huynh kiểm tra lại một lượt, để tránh bỏ sót người có tiềm năng.”
Trong ba người, Phí Đông Minh là người có thâm niên cao nhất, hai người kia dĩ nhiên không có ý kiến gì, cả nhóm nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Toàn bộ cảnh tượng này đều lọt vào mắt của Vạn Nhận, người đang ngồi ở tầng 27 theo dõi qua màn hình giám sát. Anh ta không khỏi gật gù trong lòng: Ba người này làm việc khá nghiêm túc, có vẻ đáng để hợp tác lâu dài.
Phòng tuyển chọn có gắn camera, vốn chỉ được bật trong mấy ngày diễn ra đăng ký, để ghi lại hình ảnh tư liệu. Sau này, nếu có người nổi tiếng bước ra từ cuộc thi, sẽ có thể dùng làm những thước phim kỷ niệm thời còn non trẻ.
Hôm nay Vạn Nhận nán lại xem lâu hơn một chút, chẳng qua chỉ để hóng trò vui của Liên Minh mà thôi. Nhưng biểu hiện của ba giám khảo thì lại khiến anh ta vô cùng bất ngờ.
E rằng ba vị giám khảo ấy cũng không ngờ rằng, bản “hồ sơ đánh trượt” ở chỗ Liên Minh lại được “cân bằng điểm số” khi tới tay Vạn Nhận.
Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, Mộc Vũ lập tức khéo léo xoay người, hất văng cánh tay đang khoác trên vai cô của Liên Minh. Cô tháo kính xuống, lập tức từ một nữ thư ký trí thức biến thành một cô nàng thời thượng, nghịch ngợm nháy mắt qua gọng kính, cười nói với Liên Minh: “Trợ lý Liên lần này đúng là nam chính xuất sắc nhất rồi. Còn tôi, vai phụ nhỏ bé, đến lúc phải lui sân khấu thôi.”
Mộc Vũ rất nhạy bén, cô nhìn ra ngay rằng tính cách của Liên Minh không hề “nắng ấm dễ gần” như vẻ ngoài thể hiện. Gặp kiểu người này, cách tốt nhất là dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật, để đối phương không tiện trách móc mình.
Liên Minh nhìn chằm chằm vào cô vài giây, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang cầm gọng kính, nơi đó nổi rõ gân xanh, trán cũng rịn mồ hôi, rõ ràng cô gái này đang rất căng thẳng. Anh ta đột nhiên phá lên cười, vỗ vai cô một cái, vẻ mặt chân thành nói: “Hôm nay nhờ có cô thật đấy. Thế nào? Thật sự không để tôi mời ăn một bữa sao?”
Mộc Vũ gượng cười, liên tục xua tay, còn vừa lui lại phía sau: “Không không, không cần đâu, bạn tôi vẫn đang đợi.”
Dứt lời, cô quay người bước nhanh đi, bóng lưng có phần vội vàng, mang theo vài phần luống cuống. Dù sao thì cô cũng là người sống lại một lần, nhưng phải thừa nhận, ở riêng cùng một anh chàng siêu đẹp trai cao mét tám lăm, lại vừa bị mình qua mặt một vố, đúng là… áp lực không nhỏ.
Liên Minh nhìn theo bóng cô rời đi, trên gương mặt hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý. Mèo bắt chuột thì đâu thể một lần giết chết: Bắt rồi thả, thả rồi lại bắt, như vậy trò chơi mới thú vị, đúng không?
Không đăng ký sao? Không sao, anh ta sẽ thay cô làm việc đó. Tin rằng khi nhận được thông báo vào vòng sơ khảo, cô nàng kia nhất định sẽ rất ngạc nhiên đấy.
You cannot copy content of this page
Bình luận