Trước mắt Mộc Vũ vẫn là một hàng dài người nối từ bàn đăng ký ra đến tận cửa thang máy. Cô vội vàng chen vào cuối hàng, chẳng mấy chốc đã có thêm ba, bốn người nữa xếp sau cô. Thế nhưng, dòng người phía trước gần như không hề nhúc nhích.
Ở góc hành lang có đặt một chiếc đồng hồ cây lớn. Ai nấy đều nóng lòng dõi mắt theo kim giờ, thi thoảng lại nhón chân lên nhìn về phía trước. Sự lo lắng như dây leo mềm từ từ bò lên quấn lấy tâm trí Mộc Vũ, nhưng cô chẳng thể làm gì được. Xếp hàng là quy tắc ngầm nơi công cộng, không thể vượt qua hay phản kháng.
Lưỡi cô như đắng ngắt, tim thắt lại, cảm giác căng thẳng dâng tràn, tựa như có dòng độc tố đang lan ra từ trái tim, làm tê liệt tay chân. Cái cảm giác bất an này… lần gần nhất cô cảm nhận được là trong lần thử vai đầu tiên.
Mười lăm phút trôi qua, Hàn Gia Lệ cũng từ dưới chạy lên, đứng bên cạnh Mộc Vũ. Thế nhưng hàng vẫn chỉ nhích được chưa tới hai người.
Với tốc độ này, hạn đăng ký lúc ba giờ chắc chắn không tới lượt Mộc Vũ.
Hàn Gia Lệ cũng nhận ra điều đó. Cô nhón chân nhìn về phía trước, rồi đột ngột nhét túi xách vào tay Mộc Vũ, không cho giải thích gì, nói một câu dứt khoát: “Cậu cứ đứng đây, để tớ lên xem chuyện gì xảy ra.”
Dứt lời, cô nàng mạnh mẽ chen vào đám đông, tay nhỏ mà khí thế vô cùng, vừa đẩy vừa len lỏi xuyên qua tiếng càu nhàu, than phiền để tới được trước cửa phòng đăng ký.
Hàn Gia Lệ ghé đầu nhìn vào trong: Bên trong có ba vị giám khảo, một nữ hai nam, ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, sành điệu, thân thiện mỉm cười nhận lấy tấm ảnh mà cô gái trước mặt đưa tới. Sau đó, họ phát cho cô gái một tờ phiếu đăng ký, hỏi vài câu thông tin cơ bản.
Đến bước này, quá trình đáng ra đã xong. Nhưng cô gái kia lại không chịu rời đi, cứ đứng đó làm nũng, làm trò, đòi hát, đòi nhảy, rồi còn biểu diễn tài nghệ đủ kiểu. Phải đến khi cô gái phía sau mất kiên nhẫn thúc giục, cô ta mới rời đi, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười mãn nguyện.
Cô gái vừa nãy còn giục người khác thì đến lượt mình cũng lặp lại y chang quy trình đó. Tóm lại, mỗi cô gái đều muốn thể hiện chút gì đó trước mặt ban giám khảo, ai cũng nấn ná, biểu diễn, khiến thời gian bị kéo dài một cách đáng kể, làm cho hàng chờ gần như không nhúc nhích.
Hàn Gia Lệ đã nắm rõ tình hình, liền chạy vội về lại chỗ Mộc Vũ, ghé sát tai thì thầm kể lại mọi chuyện. Cô không dám nói lớn, chỉ sợ mấy cô gái phía sau nổi đóa lên nếu biết chuyện.
Mộc Vũ cau mày, cố gắng hồi tưởng lại nội dung trên tờ thông báo đăng ký mà cô đọc sáng nay. Trên đó chỉ đơn giản yêu cầu nộp hồ sơ cá nhân, hai ảnh thẻ và một ảnh nghệ thuật, hoàn toàn không nhắc gì đến việc phải biểu diễn tài năng.
Cô ngẩng đầu nhìn hàng dài như rắn bò kia, gần như bất động, trong khi kim phút trên chiếc đồng hồ cây đã chỉ đúng vị trí số sáu, 2 giờ 30 phút. Không khí bắt đầu trở nên xôn xao, các cô gái có vẻ mất kiên nhẫn. Thời gian đã gấp, Mộc Vũ biết mình phải đưa ra quyết định.
Cô nắm lấy tay Hàn Gia Lệ, thấp giọng hỏi: “Cậu có mang theo thẻ tín dụng không?”
Hàn Gia Lệ chưa hiểu ra sao, nhưng không do dự, lập tức lục túi xách lấy ra. Mộc Vũ siết lấy tay cô ấy, nhìn thẳng vào mắt bạn mình, nghiêm túc hỏi: “Cậu có tin tớ không?”
Ngay từ lần đầu bước vào tòa nhà cao 27 tầng này, Mộc Vũ đã để ý thấy từ tầng một đến tầng bốn là khu trung tâm thương mại. Cô kéo Hàn Gia Lệ đi nhanh vào thang máy, ấn thẳng xuống tầng ba, khu thời trang nữ.
Hầu như trung tâm thương mại nào cũng có bố cục giống nhau: Tầng một là mỹ phẩm và trang sức, tầng hai là đồ nam, tầng ba dành cho nữ. Nghe nói như vậy là để tiện cho đàn ông vì họ không thích dạo phố, nên để đồ nam ở tầng thấp cho nhanh mua rồi về.
…
Cùng lúc đó, Liên Minh duỗi chân, lắc lư cặp chân dài tê mỏi, ngáp dài một cái rồi ngồi dậy từ chiếc ghế sofa bọc da, mắt vẫn còn lờ đờ buồn ngủ. Anh ta ngước mắt nhìn về phía Vạn Nhận đang ngồi sau bàn làm việc, khàn giọng hỏi: “Giờ mấy giờ rồi?”
Vạn Nhận liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex bản giới hạn trên cổ tay, trả lời lơ đãng: “Hai rưỡi rồi.”
Liên Minh lập tức bật dậy khỏi sofa, thân hình cao lớn đầy áp lực, chỉ vài bước chân đã đứng trước mặt Vạn Nhận, hai tay chống lên mặt bàn đá cẩm thạch, truy hỏi: “Sao anh không gọi tôi?!”
Vạn Nhận nghiêng người tựa mạnh vào ghế, tay cầm cây bút máy Parker chỉ về phía màn hình LCD trước mặt, đáp hờ hững: “Cô ấy vừa mới đến.”
Anh ta dừng một nhịp, rồi nói với giọng đầy tiếc nuối: “Chỉ e là… cô ấy không đăng ký kịp trước ba giờ đâu.”
Liên Minh sững người, thì thào: “Sao có thể chứ?”
Thân hình cao lớn của Liên Minh linh hoạt nhào lên mặt bàn làm việc, đầu nghiêng sát vào màn hình, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vuốt hai lần trên đó, nhanh chóng điều ra được đoạn hình ảnh mà anh ta muốn xem. Nhìn thoáng qua mấy giây, Liên Minh lập tức bật dậy như tên bắn, giận dữ hét lên: “Tôi chỉ bảo họ nhận hồ sơ đăng ký thôi mà! Đây là cái gì, diễn tập chương trình tạp kỹ chắc?!”
Vạn Nhận nhìn vẻ mặt như muốn bốc hỏa của Liên Minh, khuôn mặt điển trai vẫn bình tĩnh, chỉ nhướng mày một cái, rồi thong thả nói: “Họ đang trả đũa đấy. Ai mà ngờ anh lại để giám khảo vòng chung kết đến đây nhận đơn đăng ký, đó là một sự xúc phạm với tính chuyên nghiệp của họ.”
Liên Minh mặt biến sắc, lập tức hiểu ra mấu chốt vấn đề: Ba người đó, một là MC nổi tiếng trong giới giải trí, một là nhạc sĩ danh tiếng, người còn lại là nhà sản xuất kỳ cựu. Anh ta vốn định nhờ họ vừa nhận hồ sơ vừa tuyển chọn sơ bộ luôn cho tiện, không ngờ lại khiến họ bực mình mà đâm ra đối phó, cố tình kéo dài thời gian, như thể muốn “trả đòn” anh ta vậy!
Đến lúc hết giờ nhận hồ sơ, hàng trăm cô gái không nộp được đơn mà làm ầm lên thì cuộc thi tuyển chọn người mẫu quảng cáo này sẽ bị phủ bóng bởi tai tiếng. Giới truyền thông vốn không bỏ lỡ chuyện gì, nếu bị họ đánh hơi được… Liên Minh thì không ngán, nhưng kiểu tin tiêu cực thế này, tránh được vẫn nên tránh.
Lũ khốn kiếp! Liên Minh thầm rủa, rồi túm lấy cổ tay Vạn Nhận xem giờ, chỉ còn mười lăm phút. Anh ta cắn răng, hi vọng vẫn còn kịp cứu vãn.
Với vẻ mặt lạnh như thép, anh ta quay người bước nhanh ra khỏi văn phòng sang trọng. Đúng lúc sắp bước qua cửa, Vạn Nhận bất ngờ kêu “ồ” một tiếng đầy hứng thú, khiến anh ta khựng lại.
Liên Minh quay phắt lại, hai mắt mở to, từ một “con mèo ngủ gật” lập tức biến thành “con hổ gầm gừ”, anh ta bước dài tới trước bàn của Vạn Nhận, không nói lời nào, túm lấy cổ áo kéo Vạn Nhận sang một bên.
Vạn Nhận bất lực sờ cổ, chỉ cao hơn có nửa cái đầu, lại là đai đen judo…, thật sự chẳng có cách nào phản kháng. Đáng ghét thật!
Liên Minh chăm chú nhìn vào bóng dáng cô gái trẻ trên màn hình. Nếu không phải từng quan sát kỹ từ trước, anh ta cũng khó mà nhận ra con “mèo hoang ranh mãnh” này chính là cô ta.
Cô đeo kính gọng vàng, mái tóc dài ngang vai buông xõa mềm mại. Áo sơ mi trắng sọc dọc, cổ áo rộng kiểu lật ra ngoài, tạo thành cổ chữ V để lộ sợi dây chuyền bạch kim mảnh lấp lánh tinh xảo. Váy ngắn đen bó sát, vừa khít đến đúng mông, phối cùng đôi giày cao gót bạc thanh lịch. Nhìn vào, cô giống hệt một nữ nhân viên văn phòng thành đạt, sang trọng và tự tin.
You cannot copy content of this page
Bình luận