Danh sách chương

“Im miệng, các cậu ồn chết đi được.”
Giọng nam yếu ớt nhưng dứt khoát, thẳng thừng cắt ngang những lời lải nhải của Chu Thiên.

Chu Thiên chết lặng, ngây ngốc nhìn người trên giường đang gắng gượng ngồi dậy, rồi bỗng méo miệng òa khóc.

Một thân hình to xác, vừa khóc vừa sụt sịt mũi, trong mắt Tôn Thanh Hải vừa xấu xí vừa ấm lòng.

“Đàn ông thì ngậm miệng lại, chảy máu chứ không rơi lệ.”
Đó là quy tắc anh ta luôn răn dạy lính dưới tay mình.

“Rõ!”

Chu Thiên lập tức nuốt nước mắt, gằn giọng đáp lớn.

Mấy người còn lại nghe được tiếng đối thoại vọng ra từ phòng nghỉ thì vội vàng đưa mắt nhìn nhau, rồi chen lấn xô đẩy ùa vào.

Trình Tịnh chỉ khẽ lắc đầu, không tham gia chen chúc, cô từng bước thong thả trở lên tầng hai.

Không có giấc ngủ đầy đủ, thể lực sẽ không thể hồi phục.

Trong thời khắc sinh tử, sai lầm nhỏ cũng khiến cơ hội sống sót giảm đi đáng kể. Loại sơ suất này, cô tuyệt đối sẽ không phạm phải.

Chu Kiệt sau phút mừng rỡ lại nhớ đến cô gái canh ngoài cửa. Khi anh ta chạy ra gọi, nào còn thấy bóng dáng đó nữa.

Anh ta khẽ cười, bọn họ đúng là trong cơn nguy cấp đã “cầu thầy chữa bệnh”, vô tình đặt gánh nặng không nhỏ lên vai Trình Tịnh.

Một cô gái nhỏ tuổi hơn bọn họ, hẳn là đêm nay cũng chẳng dễ dàng gì.

Trình Tịnh quay về chỗ cũ, buông lỏng thân thể, thả mình nghỉ ngơi.

Sống lại một đời, điều còn sót lại không chỉ là thù hận, mà còn là những thói quen khắc sâu tận xương tủy.

Dù ngủ say đến đâu, nhưng chỉ cần xung quanh có thứ gì bất thường xuất hiện, cô đều mở mắt ngay lập tức.

Chu Kiệt bước đến, gương mặt thoải mái xen lẫn áy náy:
“Xin lỗi làm phiền, đội trưởng gọi cô xuống ăn sáng, tiện thể bàn chút việc.”

“Được, tôi xuống ngay.”

Trình Tịnh day day huyệt thái dương, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Cô ngủ say quá, đến mức không nhận ra trời đã sáng.

Tôn Thanh Hải đang đứng cạnh cửa sổ, bóng dáng cao lớn, sừng sững như cây tùng.

“Xin lỗi, làm phiền cô rồi.”

“Trời sáng thì cũng nên tỉnh thôi. Hôm nay trông khí sắc của đội trưởng rất tốt. Chúc mừng anh, đã bình an vượt qua đêm nguy hiểm.”

Trình Tịnh chân thành nói lời chúc phúc.

“Đêm qua, những gì bên ngoài xảy ra, tôi đều cảm nhận được, chỉ là không sao mở mắt.”
“Nói đúng hơn là thật sự cảm ơn cô. Nhờ mấy thằng nhóc này thay nhau nói chuyện, tôi mới tỉnh lại được.”

Trong mắt Tôn Thanh Hải, cô gái nhỏ bé trước mặt như một câu đố lớn, khiến người khác khó lòng nhìn thấu.

Trình Tịnh bắt gặp ánh nhìn dò xét ấy, chỉ bình thản đối diện. Chừng nào cô không muốn, thì bí mật tái sinh mãi mãi chỉ thuộc về riêng mình.

Tôn Thanh Hải thu ánh mắt lại, đưa gói lương khô và chai nước trên tay cho cô:
“Ăn chút đi, lát nữa còn có việc muốn bàn với cô.”

Anh ta vừa nói vừa hai ba miếng nuốt hết phần trong tay. Đêm qua trải qua chuyện đó, giờ tỉnh dậy, bụng đói cồn cào, cả người rã rời.

Trình Tịnh không lên tiếng, nhận lấy thức ăn, ăn vài miếng rồi uống thêm chút nước.

Cái bụng rỗng nhanh chóng có cảm giác no nê.

Khi mọi người đều đã ăn xong, Tôn Thanh Hải chìa tay phải ra, trên ngón tay liền bùng lên một ngọn lửa nhỏ bằng móng tay.

“Sau khi tôi tỉnh lại thì thấy mình có thêm thứ này.”

“Trời ạ, đội trưởng, anh quá bá rồi! Đây là hệ hỏa trong game, sức công kích mạnh nhất đó!”

Chu Thiên trố mắt, quá huyền ảo rồi.

Vương Lại Tử vốn là tay nghiện game online, rảnh rỗi là cày, thuộc làu làu kỹ năng nhân vật.

Anh ta lập tức nịnh hót, chạy ra đứng sau lưng đội trưởng, bắt đầu bóp vai lấy lòng:
“Đội trưởng, lực tay thế này được chưa?”

Đầu Trọc hừ lạnh:
“Không có chuyện gì mà ân cần, chẳng gian thì cũng trộm. Đội trưởng khỏi cần hỏi, cứ để cậu ta nghẹn chết càng tốt.”

Hết

Chương 30: Dị năng hệ hỏa.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    KaThy

    truyện hay lắm, up nhanh nha shop

Trả lời

You cannot copy content of this page