“Từ trước đến nay, đều là ta tự tay dạy bảo, giờ đây từng người một trừng mắt nhìn, chỉ chờ ta trút hơi thở cuối cùng.”
Phu nhân nói nhiều, bỗng dưng thở dốc, không sao lấy hơi được.
Ta lấy hết dũng khí bước lên trước, đỡ gối cho bà ngay ngắn, rồi nhẹ nhàng vuốt lưng giúp bà dễ thở.
Muội muội cũng trèo lên mép giường, ngẩng đầu nhìn đầy lo lắng.
Phu nhân từ từ điều hòa hơi thở, lấy tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mi, rồi thở dài:
“Quả là một đứa trẻ thật thà, dễ bị người khác ăn hiếp.”
Ta lập tức quỳ xuống, dập đầu thưa:
“Tạ ơn phu nhân thu nhận!”
Muội muội thấy thế, cũng định quỳ xuống theo.
Tiết tẩu vội ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt ngồi lên mép giường:
“Tiểu thư, ngồi vững vào.”
Phu nhân mỉm cười nhìn muội ấy, hồi lâu mới chậm rãi nói:
“Đợi ta lật sách, sẽ chọn cho con một cái tên thật đẹp.”
Rồi bà quay sang ta, nói:
“Ngươi cứ gọi là Thụy Hương đi.”
4
Ngày hôm sau trời trong sáng, nắng rực rỡ.
Đến bữa trưa, muội muội ăn rất ngon miệng, phu nhân trông thấy thì vui lòng, cũng ăn thêm được đôi chút.
Muội muội từ trước không có tên gọi tử tế, người ngoài thường gọi nàng là “Nhị nha”, còn ta chỉ gọi là “muội muội”.
Phu nhân đặt cho muội ấy cái tên “Vân Dao”, tiểu danh thì gọi là “Dao Dao”.
Bà nhẩm đi nhẩm lại cái tên, trên gương mặt thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt.
Chiều đến, gió nổi, trời bắt đầu u ám.
Bất chợt, phu nhân run rẩy không ngừng dưới lớp chăn.
Muội muội vốn đang ngồi ở cuối giường chơi, thấy vậy thì hoảng sợ, mím chặt môi, sắp khóc òa.
Ta vội tìm một miếng kẹo đường dỗ dành, an ủi để muội ấy ngồi ngoan một bên.
Sau đó, ta cuống quýt chạy đến tây sương phòng gọi các tỷ tỷ kia.
Nhưng chẳng ai ngẩng đầu nhìn lấy một cái.
Có một người diện mạo xinh đẹp nhất, từ trang sức đến y phục đều khác hẳn những người khác, chắc hẳn là Yên Hồng.
Nàng ta bĩu môi nói: “Ngày nào chẳng thế, chẳng phải đã cho bà ta uống thuốc rồi sao. Chắc là muốn khiến người khác không được nhàn rỗi mà thôi.”
Ta đành một mình quay về, bước đến bên giường, nhẹ giọng hỏi:
“Phu nhân, có cần mời đại phu không ạ?”
Bà khẽ lắc đầu, rên rỉ:
“Ta đau lắm, đau đến tận trong xương cốt.”
“Đại phu nói đây là bệnh của tâm, nhưng sao lại đau cả chân được chứ?”
Ta đưa tay vào trong chăn, chạm đến đôi chân của phu nhân.
Vừa lạnh vừa cứng, tựa như chỉ còn lại xương.
Mẫu thân lúc sinh thời cũng thường kêu đau như vậy, đại phu khi ấy chỉ bảo là do khí gan uất kết.
Khi đó, ta hay xoa bóp giúp bà, bà liền bảo cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhớ lại chuyện cũ, ta mạnh dạn hơn, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho phu nhân.
Bà dần dần không còn rên rỉ nữa.
Ta đắp lại chăn cho bà, rồi lục tìm khắp phòng, cuối cùng phát hiện một cái túi sưởi rơi đầy bụi ở góc giường.
Đưa ra ánh sáng nhìn, vẫn còn tốt, không bị rò rỉ.
Ta vội vàng đi đến nhà bếp, múc một ấm nước nóng mang về.
Không may, vừa ra đến cửa thì bị Tiểu Thúy trông thấy.
Nàng ta đang bưng chậu nước rửa tay, liền gọi:
“Thụy Hương, cho ta xin một ít nước.”
Ta lắc đầu, đáp: “Không được, ta cần dùng.”
Yên Hồng hai bước liền xông ra, giọng gay gắt:
“Chưa đến lượt ngươi được dùng trước đâu.”
Nàng ta liếc mắt ra hiệu cho hai nha hoàn khác.
Hai người lập tức giữ chặt tay ta, cướp lấy nước mang đi.
Yên Hồng đích thân xách ấm nước, đổ “ào ào” cho đến khi cạn sạch, rồi dùng đầu ngón tay chạm thử, cười nói:
“Còn khá nóng đây.”
Nàng ta xòe tay ra, cười mỉa mai: “Hơ tay chút cho ấm.”
Ta xoa cánh tay đau nhức vì bị bấm, đứng sững tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tiểu Thúy bưng chậu nước cho nàng ta, cúi đầu không dám nhìn ta, gương mặt đỏ bừng.
Cô ta là người thật thà và nhút nhát nhất trong đám nha hoàn, không ngờ lại làm ta vướng vào rắc rối này, rõ ràng cô ta cũng rất áy náy.
Yên Hồng nhờ người hỗ trợ, từ trong người lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Người nọ cầm hộp lên, đưa tay ngửi thử, cười hỏi: “Hương này dùng tốt chứ?”
Người kia tranh đáp: “Tốt lắm, ngươi chưa thấy tay của phu nhân sao? Mềm mịn biết bao nhiêu.”
Yên Hồng sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
“Thật không biết nhìn, đây là hàng của ngoại bang, làm sao thứ của bà ta có thể sánh được?”
Nàng ta quay đầu, liếc mắt lườm ta:
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút đi!”
Ta biết nàng ta được lòng lão gia, tự nhiên không dám cãi lời, chỉ im lặng bước đi.
Lại múc một ấm nước nóng khác, cẩn thận đổ đầy túi sưởi, đặt dưới chân phu nhân.
Phu nhân nhắm mắt, trông như đã ngủ.
Ta liền trở về chăm sóc muội muội ăn tối, rửa tay và lau mặt cho muội ấy, rồi bế vào căn phòng nhỏ ở đông sương phòng để ngủ.
Vẫn không yên tâm, ta quay lại chính phòng để xem tình hình phu nhân.
Trong phòng lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có Tiểu Thúy ở đó.
Nàng ta khẽ cười với ta, nụ cười mang chút sợ sệt.
Đột nhiên, lão gia bước vào.
Các nha hoàn lần lượt đi theo vào trong.
Chỉ có Yên Hồng là lười nhác, đứng tựa vào cửa, chân dẫm lên bậu cửa, tay nghịch khăn tay mà chẳng chịu bước vào.
Lão gia dặn: “Đỡ phu nhân ngồi dậy.”
Phu nhân ngoảnh mặt đi, yếu ớt nói: “Ta đau lắm, không ngồi dậy nổi.”
Lão gia liếc mắt ra hiệu.
Một phụ nhân tráng kiện bước đến bên giường, thô bạo kéo phu nhân dậy, bóp cằm bà, đổ một bát thuốc vào miệng.
Thuốc đổ quá nhanh, khiến vãi ra không ít.
Phu nhân bị sặc, ho đến nỗi đau rút tim gan.
Nhưng mọi người trong phòng vẫn đứng im, tay buông thõng, mặt không chút biểu cảm, như thể đã quen với cảnh này.
Họ kéo phu nhân ra khỏi chăn, lôi kéo, đẩy đùn mà thay áo, búi tóc, rồi xốc bà đi ra ngoài.
Đám nha hoàn cũng tản ra theo.
Tiểu Thúy lặng lẽ ở lại, thu dọn những chiếc rương bị xáo trộn.
Ta tiến lại gần, giúp nàng ta một tay.
Nàng ta nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, mới khẽ nói:
“Lão gia tín Phật, đến mồng một và rằm hàng tháng đều bắt phu nhân quỳ trước Phật mà tụng kinh nửa đêm.”
Ta không kìm được, bật thốt lên:
“Bệnh đến thế này mà còn bắt tụng kinh sao?”
Nàng ta cười gượng:
“Không phải vừa cho phu nhân uống một bát canh sâm đó ư? Trong một tháng, chỉ có hai ngày này là bà được uống canh sâm thôi.”
Nàng ta nhìn lên pho tượng Phật bằng ngọc trên tủ, gật đầu nói:
“Lão gia nhà chúng ta cúng Phật thành tâm lắm. Mỗi tháng chỉ riêng tiền dầu đèn cúng dường trong chùa cũng đã bốn mươi lượng bạc.”
“Ngần ấy tiền, sao lại nỡ chi tiêu như vậy?”
Nàng ta cười chua chát:
“Đúng thế, làm sao nỡ? Cha mẹ ta cả đời cũng chưa từng thấy đến bốn mươi lượng. Bán ta đi, cũng chỉ được có mười bảy lượng mà thôi.”
5
Đêm đó, ta liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ “cốc cốc” của mõ gỗ.
Khi tỉnh dậy, trời đã muộn, ánh mặt trời sáng rực chiếu qua khung cửa sổ.
Vừa vén chăn ngồi dậy, Yên Hồng đã nhăn mũi, cau mày nói:
“Hôi ch3t’ đi được, đúng là đồ heo ngu ngốc.”
Muội muội không biết đã tự mặc xong quần áo từ lúc nào, đứng chắn trước giường.
Muội ấy chống nạnh, mắng lại Yên Hồng:
“Tỷ tỷ thơm lắm, ngươi mới là con heo hôi!”
Yên Hồng nhìn muội muội, lại nhìn sang ta, nhướng mày cười khẩy:
“Các ngươi rõ ràng là tỷ muội ruột, trông giống nhau như đúc.”
“Thụy Hương, ngươi đúng là tiện hết sức, làm nha hoàn cho chính muội muội của mình.”
You cannot copy content of this page
Bình luận