Danh sách chương

 

Nói rồi, tôi nắm lấy tay anh, định đặt lên ngực mình.

Anh lập tức rụt tay về, bật người ngồi dậy, giọng đầy chất vấn: “Chu Tân, rốt cuộc cậu đang muốn làm gì?”

Tôi đã lường trước việc anh sẽ tức giận, nhưng không ngờ anh lại giận đến mức này. 

Ánh mắt sắc bén, đôi mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

May mà tôi đã chuẩn bị từ trước.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chân thành: “Em không có ý gì khác, chỉ là thích anh, không kìm được mà muốn gần gũi anh hơn.”

Lục Cần sững sờ: “Cậu… thích tôi?”

Tôi gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, ngay lần đầu tiên gặp anh, khi anh bước về phía em trong ánh sáng ngược, trông anh giống như một vị anh hùng cưỡi mây bảy sắc. Tim em đập loạn nhịp, lúc đó em nghĩ, mình đã thích anh mất rồi.”

Thực ra khi nói những lời này, trong lòng tôi có chút hoang mang.

Tôi lo anh không thích đàn ông, nếu vậy thì kế hoạch của tôi coi như thất bại hoàn toàn.

Nhưng may mắn thay, ngoài vẻ mặt không thể tin được, anh không hề tỏ ra chán ghét hay phản cảm.

Anh nhìn tôi chằm chằm, như muốn tìm ra điều gì đó trên gương mặt tôi.

Để tỏ ra chân thành nhất có thể, tôi kiên định nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt anh đen láy, sâu thẳm như một hồ nước không thấy đáy, chỉ cần vô tình chạm vào liền bị cuốn vào không lối thoát.

Còn đôi môi đỏ hồng của anh, trông chẳng khác gì cánh hoa đang hé nở, mềm mại, quyến rũ, như đang mời gọi người ta hái xuống.

Tôi không kiềm chế được mà nghiêng người tới gần anh.

Thế nhưng, Lục Cần lại nghiêng đầu tránh đi, khiến tôi chỉ có thể hôn lên má anh.

Anh quay người, đưa lưng về phía tôi: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Nghe thấy hơi thở nặng nề của anh, tôi mỉm cười. 

Nếu là Trương Phi thì chắc chắn sẽ không đối xử với Quan Vũ như thế này đâu.

Sau đó, tôi thường xuyên vô tình hoặc cố ý trêu chọc Lục Cần.

Từ lúc anh còn đỏ mặt, né tránh, đến giờ đã hoàn toàn không phản ứng gì nữa.

Dưới bàn ăn, tôi đặt một chân lên đùi anh, nhẹ nhàng đung đưa.

Toàn bộ quá trình, anh không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn thoải mái đặt tay lên chân tôi.

Xem ra, tôi sắp chiến thắng rồi.

Trước khi đội cứu hộ lên đường, tôi giúp Lục Cần chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Nhớ bảo vệ bản thân, em đợi anh về.”

Nhìn khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng, tâm trạng tôi vô cùng vui vẻ. Sau đó cũng giúp những người khác chỉnh trang lại một chút.

Vương Tuyết là người nói nhiều, nên tôi đứng lại trò chuyện với chị ấy một lúc.

Đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên giọng nói của Lục Cần vang lên từ phía sau: “Xuất phát.”

Giọng anh trầm thấp, có chút đè nén, còn ẩn chứa vẻ giận dỗi.

4

Vương Tuyết nhìn theo hướng Lục Cần rời đi, khó hiểu hỏi: “Ai chọc đội trưởng tức giận vậy?”

Những người khác đều lắc đầu: “Không phải tôi.”

Tôi cũng lắc đầu: “Cũng không phải tôi.”

Lục Cần và mọi người trở về khi trời đã tối, lần này còn mang theo bốn người sống sót, một nam ba nữ.

Tôi lập tức chạy tới, định giúp anh cầm mấy túi đồ lớn nhỏ, cười đến mức khóe miệng sắp chạm đến tận mang tai.

Kết quả, anh không đưa túi cho tôi, thậm chí còn không nhìn tôi lấy một lần.

Anh đưa đồ cho người khác, sau đó xoay người đi sắp xếp chỗ ở cho bốn người mới.

Vương Tuyết đi đến, vỗ nhẹ vai tôi: “Cậu cũng giỏi thật đấy, đội trưởng của chúng tôi tính tình tốt như vậy mà cậu cũng có thể chọc giận được.”

Tôi ngơ ngác: “Tôi đâu có chọc giận anh ấy.”

Vương Tuyết lắc đầu: “Cậu nghĩ kỹ lại xem, chắc chắn là có.”

Thật sao?

Nhưng dù có vắt óc suy nghĩ, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì khiến anh ấy giận.

Sau đó, trong một khoảng thời gian rất dài, Lục Cần luôn phớt lờ tôi. 

Bất kể làm gì, anh cũng tránh tôi từ xa, khiến tôi chẳng có cơ hội nào tiếp cận anh.

Ngay cả buổi tối, anh cũng không cho tôi vào phòng, còn nói tôi có thể tìm người khác.

Tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng để giữ mạng, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn, mỗi ngày đều bám theo anh như một con cún trung thành.

Đáng tiếc, Lục Cần vẫn thờ ơ với tôi như cũ.

Càng ngày càng có nhiều người sống sót được đưa về, không gian trong nơi trú ẩn cũng ngày một chật chội.

Lục Cần đã gửi báo cáo lên chỉ huy bộ, đề nghị điều trực thăng đến đưa những người sống sót rời đi.

Nhưng mấy ngày tới là thời kỳ tang thi bạo động, không thích hợp để ra ngoài.

Chỉ huy bộ yêu cầu đợi thêm vài ngày rồi mới hành động.

Vấn đề là, lương thực dự trữ trong nơi trú ẩn đã gần như cạn kiệt, khu vực xung quanh cũng đã bị lục soát hết, không thể cầm cự thêm bao lâu nữa.

Nếu không muốn chết đói, mọi người phải đến trung tâm thành phố tìm kiếm thực phẩm. 

Nhưng vào thời điểm tang thi bạo động, ra ngoài vô cùng nguy hiểm.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lục Cần quyết định mạo hiểm mạng sống, dẫn toàn bộ đội cứu hộ ra ngoài tìm thức ăn.

Nghe anh sắp xếp kế hoạch, tôi lập tức phấn khích giơ tay: “Dẫn em theo, em có thể tay không xé tang thi.”

Lục Cần thẳng thừng từ chối.

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page