Danh sách chương

 

Furuya Rei hoàn toàn không ngờ đến một câu trả lời như vậy. Ánh mắt anh thoáng sững sờ, sau đó mới giật mình phản ứng:

“…Cái gì cơ?”

Anh theo bản năng hỏi lại: “Vì sao cậu lại muốn thôi học?”

 

Vì sao à?

Tất nhiên là để thoát khỏi cái gọi là “cốt truyện chính của Conanl” đó chứ! QAQ

 

Nhưng những lời thật lòng kiểu đó làm sao nói thẳng ra được?

Asahi Yuaki ngập ngừng, lựa chọn cách trả lời mập mờ:

“Ờm… có vài chuyện nhỏ thôi.”

 

Ánh mắt cậu ta lảng đi, nhìn về phía xa xăm. Ánh nắng chiếu qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên hàng mi, khiến biểu cảm trở nên có chút khó đoán.

 

Furuya Rei chú ý đến sự thay đổi này. Anh sững người trong chốc lát, mở miệng định nói gì đó, nhưng vẻ mặt lại hơi do dự, giống như muốn khuyên can, mà không biết bắt đầu từ đâu.

 

Còn Asahi Yuaki lúc này đang cuống cuồng suy nghĩ lý do để thôi học. Vẻ mặt mơ hồ của cậu là do đang cố vắt óc nghĩ lời nói dối hợp lý. Cậu biết mình cần nhanh chóng tìm ra một cái cớ hợp tình hợp lý, kẻo lại bị người ta gán cho mấy tình tiết “liên quan đến cốt truyện chính” thì khổ.

 

Cậu đã nhận ra, quy tắc “im lặng là vàng” hoàn toàn vô dụng trong thế giới này—im lặng quá dễ bị hiểu lầm là có bí mật.

 

Không phát nổ trong im lặng thì cũng sẽ bị kéo vào cốt truyện chính trong im lặng.

Trời ơi, cậu chỉ là một người qua đường bình thường, thích sống cuộc đời đơn giản, bình dị thôi mà!

 

Lý do nào nghe hợp lý nhỉ?

Bảo là không có tiền? Vô lý. Học ở trường cảnh sát ở Nhật giống như đã đi làm, vừa học vừa có lương, càng nên tiếp tục học mới đúng.

Bảo là có bệnh? Nhưng để vào được trường này thì phải qua kiểm tra sức khoẻ gắt gao rồi, nói vậy khác nào tự rước họa vào thân.

Bảo là có chuyện gia đình? Xin lỗi, cậu mất trí nhớ, đến cả có hay không có cha mẹ còn không rõ.

Xét đi xét lại, lý do tốt nhất phải là không liên quan đến người khác, không dễ tra ra, và quan trọng là đừng có dính đến cốt truyện chính!

 

Furuya Rei vẫn đang chăm chú chờ câu trả lời.

Asahi Yuaki biết mình không thể chần chừ thêm.

 

Ánh mắt cậu đảo qua một vòng, vô tình liếc thấy miếng dưa hấu đỏ au rơi trên nền xi măng. Trong đầu liền loé lên một ý tưởng… vừa ngớ ngẩn, vừa tuyệt vời.

 

Mi mắt khẽ động, Asahi Yuaki chậm rãi nói:

“…Tôi từng trải qua vài chuyện. Khi đó, tôi còn chưa đủ khả năng để phân biệt thật giả, tốt xấu. Tôi không muốn có ai khác phải trải qua cảm giác đó như tôi từng.”

Giọng nói của cậu trầm ổn, thần sắc nghiêm túc. Furuya Rei cũng lập tức tập trung lắng nghe, cảm thấy có điều gì đó rất sâu xa.

 

Asahi Yuaki hít sâu một hơi, nói tiếp:

 

“Cho nên, tôi muốn thôi học… để——”

 

Tới rồi. Khoảnh khắc quan trọng nhất.

 

Furuya Rei theo bản năng siết chặt tay, nghiêm túc đợi lời tiếp theo.

 

“——tự mình đi bán dưa hấu chính hiệu.”

 

Furuya Rei: “???”

 

Bán… dưa??

 

Toàn bộ khí thế vừa được xây dựng bỗng như quả bóng bị chích xì hơi, vỡ toang trong đầu anh.

 

Asahi Yuaki mặt không đổi sắc, tiếp tục trình bày vô cùng trôi chảy như thể đây là kế hoạch vĩ đại:

 

“Ngày xưa tôi từng bị mấy người bán dưa vô lương tâm lừa một vố đau điếng. Cho nên tôi đã thề sẽ đập tan thị trường dưa hấu giả của cả nước! Ban đầu tôi định vào ngành cảnh sát để có thể thuận tiện làm việc này.”

 

“Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, thay vì đi chống giả, chi bằng tự mình tạo ra hàng thật. Tôi quyết định sẽ mở một cửa hàng bán dưa hấu thật sự: không dưa sống, không dưa non, cam kết 100% dưa chín đỏ mọng!”

 

Asahi Yuaki vừa nhìn miếng dưa dưới chân vừa nói một cách đầy hào khí. Mỗi câu nói ra nghe thì vô nghĩa, nhưng kết hợp lại thì… kỳ lạ thay, có vẻ hợp lý một cách bất ngờ.

 

Cậu tự nhủ: Tuyệt! Có lý do rồi. Động cơ cũng có, lại còn làm cho mình trông thật vô lo, chẳng liên quan gì đến cốt truyện chính cả.

Thế này chắc chắn sẽ không bị kéo vào kịch bản nghiêm túc nữa!

 

Quá đỉnh luôn! Asahi Yuaki trong lòng âm thầm vỗ tay bôm bốp tự khen mình.

 

Cậu ngẩng đầu, kết thúc chuỗi lời dối trá điêu luyện của mình bằng một câu đầy chất thơ:

 

“Tuy nghe có vẻ khác người, nhưng đó thật sự là điều tôi mong muốn. Dù là dị loại, cũng có những điều mà mình muốn quý trọng.”

Cậu chớp mắt chân thành.

“Cho nên… làm ơn cho tôi biết địa chỉ phòng hành chính để nộp đơn xin nghỉ học.”

 

Furuya Rei: “……”

 

Furuya Rei: “…………”

 

Hiện trường rơi vào một khoảng lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua cành cây.

 

Không chỉ Furuya Rei chết sững, mà cả khu bình luận trên màn hình cũng đứng hình vài giây.

 

Sau đó…

 

Bình luận bắt đầu tràn ngập màn hình:

 

[???]

 

[Ủa, bên chính chủ đang làm gì vậy? Có phải cậu này nhận tài trợ quảng cáo dưa hấu không?! “Không bán dưa sống non, bảo đảm dưa chín” là cái thể loại gì vậy trời ơi a a a a!!!]

 

[…Đây có phải kiểu nhân vật khôi hài ngoại truyện không? Không liên quan đến cốt truyện chính chứ?!]

 

Asahi Yuaki: Ha ha ha ha không sai! Chính xác là không liên quan đến cốt truyện chính!

 

Thấy phản ứng của khu bình luận như vậy, trong lòng cậu bắn pháo hoa ăn mừng.

 

[Tôi thấy đây là một cách tiếp cận rất mới mẻ và độc đáo luôn đó. Rei Rei và cả người xem chắc chắn sẽ nhớ rõ lần đầu gặp nhân vật mới này =))]

 

[Thật đó, lần đầu tiên gặp mà quá ấn tượng, cực kỳ thú vị luôn!]

 

[Lúc trước tưởng nhân vật này sẽ cực ngầu, ai ngờ giờ toàn nói về dưa hấu với thôi học =)) Tính cách thật sự có chiều sâu phết đó!]

 

[À há! Vừa có thể nghiêm túc ngầu lòi, vừa có thể tấu hài mặn chát. Đúng kiểu hai mặt tính cách luôn.]

 

[Hiểu rồi. Nhìn ngoài thì tưởng không đáng tin, nhưng kiểu gì cuối cùng cũng oanh liệt xuống sân khấu, khiến khán giả bùng nổ. Chuẩn vai “chết vì danh” đây mà!]

 

[Vậy thì mấy lời lúc nãy hẳn cũng có thâm ý đúng không? Chờ tập này chiếu xong phải vào mục bình luận ngồi hóng cao nhân phân tích mới được!]

 

Asahi Yuaki: ???

 

Chotto matte, cái gì nữa đây? Mấy người giải nghĩa sao mà thâm thúy dữ vậy?!

 

Thấy tình hình bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát, Asahi Yuaki quyết đoán bật chế độ chặn bình luận—nghĩ ít thôi cho đầu bớt nhức!

 

 

Cậu nắm chặt tay kéo va li, trong lòng nặng trĩu suy nghĩ: Không được. Phải ngay lập tức… lập tức nghỉ học ngay.

 

Cậu không tin rằng chỉ cần rời khỏi nơi này, thoát khỏi mạch truyện đang xảy ra… mà vẫn còn bị kéo vào cốt truyện chính được nữa!

 

Khi Asahi Yuaki đang chìm trong suy nghĩ rối bời, thì Furuya Rei cũng bắt đầu khởi động lại bộ não của mình.

 

Trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lần hiếm hoi anh lâm vào trạng thái không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn đối phương.

 

Bán dưa, bảo vệ dưa chín, rồi đến nghỉ học — mấy cụm từ nghe có vẻ rất bình thường ấy, mà ghép lại với nhau lại tạo ra một cảm giác… kỳ quặc đến mức khó tả. Nó cứ như thể có ai đó vừa tưới nước thải lên một cây nấm dạ quang, rồi bảo anh ăn nó vậy.

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Furuya Rei thật sự nghĩ người trước mặt đang cố tình trêu anh.

 

Giống như những lần trước kia, anh từng bị trêu chọc chỉ vì màu da và màu tóc không giống người Nhật, từng bị kỳ thị, từng phải chịu đựng bạo lực cả bằng lời nói lẫn hành động.

 

Nhưng mà, chuỗi lời nói ban nãy của đối phương lại chẳng có chút hiệu ứng bắt nạt nào cả. Nó không giống kiểu chèn ép kiểu Nhật, cũng chẳng phải kiểu Mỹ… Rốt cuộc ai lại lấy lý do “nghỉ học vì bán dưa” để uy hiếp bạn học chứ?

 

Hơn nữa, người này vừa mới liều mình lao ra đỡ dao thay anh, không màng nguy hiểm, sẵn sàng xông vào tên bắt cóc đang điên cuồng. Vậy thì sao có thể là người xấu được?

 

Nơi này là trường cảnh sát, lại vừa chứng kiến hành động anh dũng của người trước mặt, nên Furuya Rei không vội phản ứng. Anh chủ động giữ bình tĩnh, vận dụng khả năng phân tích để thử hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau lời nói kỳ lạ kia.

 

Càng nghĩ, càng phân tích, càng cố gắng lý giải… thì anh càng phát hiện ra:

 

Không hiểu được gì cả.

 

…Nói trắng ra là, mấy câu kiểu “dưa sống dưa chín” ấy thì làm gì có “thâm ý” nào được chứ!

 

Thấy Furuya Rei cứ im lặng mãi không đáp, Asahi Yuaki hơi lo, nhẹ giọng gọi một tiếng:

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Trong lòng cậu hơi lộp bộp một chút.

 

Chẳng lẽ đây là một nơi không thể thoát ra? Là loại bối cảnh truyện ép nhân vật chính không thể nghỉ học dù có chết cũng không buông tha à? Không thể nào… Đừng nói là nghỉ học mà cũng không được luôn chứ?

 

Trời ơi, cậu muốn trở lại vòng luân hồi! Trọng sinh lại, cậu chỉ muốn sống an nhàn, vào thể loại truyện hài thôi mà!

 

Tâm trạng Asahi như có cơn mưa lớn đổ ào xuống. Dù ngoài mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng mi mắt hơi cụp xuống, ánh nhìn chìm trong dòng suy nghĩ miên man dưới nắng sớm.

 

Furuya Rei nhạy bén nhận ra bầu không khí có gì đó thay đổi. Anh bản năng liếc qua, bắt gặp ngay nét cười thoáng qua trong ánh mắt người kia. Chính tia sáng ấy khiến thần kinh anh bất giác căng lên.

 

Nghi ngờ từng bị anh ép xuống giờ lại nổi lên trở lại:

 

Người này… thật sự là tân sinh viên trường cảnh sát sao?

 

Bản năng và trí tuệ sắc bén khiến Furuya Rei luôn chú ý đến tiểu tiết. Anh để ý đến cổ tay phải của người kia — giữa lớp da trắng là vài vết sẹo dài mờ nhạt, không giống thương tích sinh hoạt thông thường.

 

Dù khoảng cách hơi xa khiến anh không chắc có vết chai nào do luyện tập không, nhưng chỉ cần nhìn dáng đứng khi đối phương lao ra chặn dao và phản ứng sau đó, là đủ biết người này đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

 

Người như vậy, thật sự chỉ đến hỏi cách nghỉ học sao?

 

Furuya Rei trầm ngâm hơn. Có lẽ, đây không phải là một câu hỏi đơn thuần. Có thể… là một phép thử? Hoặc một kiểu ám chỉ?

 

Anh từng nghe vài lời đồn: Có những ngôi trường đặc biệt sẽ phái tiền bối ẩn danh trà trộn vào tân sinh, lặng lẽ quan sát để sau đó đánh giá phân loại, làm cơ sở điều phối về sau.

 

Hơn nữa, từ đầu tới giờ, người kia không hề xác nhận thân phận tân sinh viên, cũng chưa từng nói tên mình. Tất cả đều bao trùm trong vẻ thần bí kỳ lạ.

 

Suy nghĩ chạy với tốc độ tối đa, Furuya Rei hơi hé môi. Nhưng thay vì vặn hỏi, anh chọn cách trả lời nghiêm túc câu hỏi ban đầu:

 

“Ở khu Đông Nam, toà nhà số 2 là nơi quản lý thông tin học vụ. Nếu muốn làm thủ tục nghỉ học, có thể đến tầng một của toà đó. Văn phòng phụ trách tân sinh viên nằm kế bên.”

 

Nói xong, ánh mắt anh lại chuyển sang nhìn thẳng Asahi Yuaki, ánh nhìn sâu thẳm như muốn thăm dò tận đáy tâm hồn. Anh mỉm cười nhẹ:

“…Nếu cậu thật sự muốn nghỉ học.”

 

Sao lại không chứ?! Asahi Yuaki không thể để lộ sơ hở, vội vàng gật đầu chắc nịch:

 

“Phải. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

 

Furuya Rei gật đầu. Đúng như mình nghĩ, người này không thể là tân sinh viên bình thường được. Ai lại vừa nhập học ngày đầu tiên đã đòi… rút hồ sơ?

 

Ngữ khí dứt khoát như vậy, có lẽ từ đầu cậu vốn chẳng có ý định theo học thật.

 

Furuya Rei bỗng nhớ lại câu nói cuối cùng của đối phương trước đó:

 

“Dị loại cũng có những điều mà mình muốn quý trọng.”

 

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn bị coi là “dị loại” vì là con lai. Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc. Anh bước chân vào nơi này, quyết tâm trở thành một phần của đội ngũ bảo vệ mọi người.

 

Anh biết, con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nghi ngờ, cả ánh mắt soi mói. Có lẽ cả đời này, anh sẽ phải đi mãi trên con đường đó.

 

Nhưng… nếu đã chọn, nếu đã kiên định, thì không thể quay đầu.

 

Dù là dị loại, cũng có điều bản thân muốn bảo vệ. Đúng không?

 

Furuya Rei lặp lại trong đầu câu nói kia. Lúc này đây, anh cảm nhận được ẩn sau nét cười kia, ẩn sau câu đòi “nghỉ học” vô lý kia… là một sự khẳng định âm thầm — một lời nhắn nhủ từ tiền bối gửi đến hậu bối.

 

Anh ngẩng đầu. Trên trời, hoa anh đào phất phơ bay trong gió xuân nhè nhẹ, trời cao xanh thẳm, không gian như mở ra vô tận trước mắt.

 

Furuya Rei khẽ nhếch môi, khẽ thở ra như trút được đè nén trong lòng.

 

Anh chậm rãi nói:

 

“…Tôi hiểu rồi.”

 

Asahi Yuaki đang kéo va li đi về phía phòng làm thủ tục nghỉ học, chưa kịp chào tạm biệt thì đột nhiên nghe thấy câu nói ấy.

 

Bước chân cậu khựng lại.

 

…Hiểu rồi?

 

Khoan đã.

 

Hiểu cái gì cơ?

 

Khoan khoan… bản thân cậu còn chẳng hiểu mình đang làm gì nữa mà!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page