“Nhưng nếu bây giờ nàng muốn đi…
“Thì hãy mang ta theo luôn đi!”
Ta:
Ta gãi đầu, hả?
Ngay trước khi ta kịp đáp lại Tống Nghiễn Sơ, hắn đã ngã vào lòng ta mà ngủ thiếp đi.
Hỏi ra ta mới biết từ thị vệ thân cận rằng Thái tử Nghiễn Sơ rất khỏe mạnh, chỉ có điều uống một chén rượu là gục.
Trong cơn say mà hắn tranh luận với ta suốt thời gian dài như vậy, quả thật có chút tình cảm.
Khi tỉnh lại, ta vừa định nhắc lại những lời đã chuẩn bị cho Tống Nghiễn Sơ.
Nhưng người nam nhân ngước mắt nhìn ta, nói rằng hắn không nhớ gì, và kiên quyết không muốn nghe.
Thật đúng là trời giúp ta rồi.
Đúng vào dịp yến tiệc mùa xuân trong cung đình.
Thái tử phủ đang bận rộn chuẩn bị cho yến tiệc.
Tạ Chước, người vốn không ưa yến tiệc cung đình, lại đến.
Không những vậy, hắn còn dẫn theo thiên kim tiểu thư Thừa tướng phủ, Thẩm Dịch Như, đích thân yêu cầu gặp mặt tương lai tẩu tẩu một lần.
Tạ gia và Hoàng triều có chung huyết mạch, theo vai vế, Tạ Chước phải gọi Tống Nghiễn Sơ là huynh trưởng.
Gọi ta là tẩu tẩu, cũng không có gì lạ.
Trong yến tiệc, ta hơi ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của một người.
Nghiêm túc, nóng bỏng, ẩn ý không rõ ràng.
Cảm nhận được một chút xâm lược và nguy hiểm, ta nhíu mày, muốn mượn cớ thì thầm với Tống Nghiễn Sơ bên cạnh để tránh ánh nhìn ngày càng dính chặt kia.
“Điện hạ…”
Ta vừa định nói tiếp, thì lại bắt gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn.
Khi đôi mắt chạm nhau, Tống Nghiễn Sơ ghé sát tai ta.
“Tang Tang, hắn đang nhìn nàng.”
“Thật sự quen biết sao?”
Chết rồi.
Tống Nghiễn Sơ có phải nhớ ra điều gì không.
Ta cười đánh trống lảng, chỉ muốn nhanh chóng chuyển đề tài.
Lại vô tình nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh đến mức thái quá của Thẩm Dịch Như.
Tạ Chước đối với ta vô lễ như vậy, vị hôn thê của hắn chẳng lẽ không nên có chút phản ứng nào sao!
Ta chọc vào vai người nam nhân, ra hiệu nhìn về phía thiên kim tiểu thư Thừa tướng phủ.
Rồi ghé sát tai chàng, khẽ thì thầm:
“Điện hạ xem, Thẩm Dịch Như quả thật thanh tao như cúc. Biểu cảm lãnh đạm, phản ứng cũng thản nhiên, mọi thứ đều rất bình thản.”
“Đó là vị hôn thê chưa vào cửa của Tạ Chước, là đệ muội của nàng.”
Tống Nghiễn Sơ nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói.
“Dù trước đây Tang Tang có thích Tạ Chước, thì cũng không thay đổi được việc hiện giờ hắn đã có hôn phối.”
Giọng nói của hắn bình thản, nhưng nghe không khỏi có chút lạ lùng, như có chút ghen tuông.
Hệ thống vừa nhai hạt dưa, vừa buông lời châm chọc.
[Nhìn thấy phu quân tương lai của mình luôn nhìn chằm chằm vào cô nương khác bằng ánh mắt si mê đến vậy, mà Thẩm Dịch Như lại chẳng tức giận chút nào.]
[Tốt, tốt, tốt, đúng là thanh tao như cúc phải không? Hai người các ngươi chỉ thiếu việc “ntr” ngay trước mặt nữa thôi!]
“Ntr” ngay trước mặt…
Hệ thống thật đúng là miệng quạ.
Vì ta vốn tưởng rằng Tạ Chước chỉ nhìn ta từ xa, không dám làm bừa trước mặt.
Nào ngờ.
Những công tử quyền quý kia như đã có mưu đồ từ trước, không sợ chết mà chuốc say Thái tử đương triều.
Tống Nghiễn Sơ phiên bản say rượu trở lại.
Người nam nhân tay cầm chén ngọc, ánh mắt sâu thẳm mơ hồ, như chứa đựng ngàn lời muốn nói.
Lông mày hắn hơi nhíu lại, gương mặt đỏ ửng như ánh chiều tà phản chiếu trên suối trong, tạo nên một vẻ đẹp khác lạ.
Trong men say, hắn vẫn ung dung tao nhã.
Kẻ mê trai như ta suýt chút nữa ngây người nhìn.
Có lẽ vì thấy ta không có chút sức chống đỡ, Tạ Chước cười khẩy.
Hắn vẫy tay, đuổi hết người hầu ra ngoài.
Còn vị hôn thê của hắn, Thẩm Dịch Như, vẫn bình thản như cúc, lặng lẽ rời khỏi yến tiệc.
Ta: …?
Khi xung quanh không còn ai, Tạ Chước nhìn ta chế diễu, ánh mắt đánh giá ta.
Rồi khi ta nhíu mày, hắn bế xốc ta lên, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
“Suỵt.”
Trời đất quay cuồng, rèm rơi xuống.
Lâu ngày không gặp, ngũ quan Tạ Chước vẫn tuấn tú, dáng người cao lớn hơn ta cả một cái đầu, khí chất càng thêm mạnh mẽ.
Người nam nhân như lần đầu ta trêu chọc hắn, ngón tay trắng nõn, xương khớp rõ ràng, đặt lên đôi môi đỏ của ta.
Tiếng thì thầm đầy mê hoặc lại vang lên bên tai.
“Thái tử phi tương lai? Vậy nàng có muốn để Tống Nghiễn Sơ nhìn xem… “
“Chúng ta làm những gì ở Đông Cung của hắn không?”
Toàn thân ta run rẩy, vì không thể kháng cự mà phải ngẩng cao cằm, giận dữ nhìn hắn.
“Tạ Chước. Ngươi điên rồi.”
Trong ánh mắt nhìn hắn, có không hiểu, có giận dữ, có kinh hoàng.
Nhưng tuyệt nhiên không có chút tình cảm nào mà Tạ Chước mong đợi.
Không còn sự dịu dàng lãng mạn giữa ta và hắn như trước, hắn tức giận cười nhạt.
“Sao có thể.”
“Hôm nay Tạ mỗ chỉ muốn dạy cho tẩu tẩu một bài học…”
Hai chữ “tẩu tẩu” hầu như được thốt ra qua kẽ răng.
Ta gãi đầu: “Bài học gì, ngươi cũng muốn cùng đọc sách à?”
Nhưng hắn không nói thêm, chỉ để lại một âm cuối chưa tàn, khiến lòng người mơ tưởng vô hạn.
Hiểu ý hắn, ta đỏ mặt.
Mặt hệ thống biến thái đỏ như gấc.
Có lẽ là thói quen khó bỏ, cơ thể ta muốn cùng hắn đọc sách theo bản năng, nhưng.
You cannot copy content of this page
Bình luận