Chương 1:
12/06/2025
Chương 2:
12/06/2025
Chương 3:
12/06/2025
Chương 4:
17/06/2025
Chương 5:
17/06/2025
Chương 6:
17/06/2025
Chương 7:
17/06/2025
Chương 9:
17/06/2025
Chương 8:
17/06/2025
Chương 10:
19/06/2025
Chương 11:
19/06/2025
Chương 12:
19/06/2025
Chương 13:
19/06/2025
Chương 14:
19/06/2025
Chương 15:
19/06/2025
Chương 16:
22/06/2025
Chương 17:
22/06/2025
Liễu Mộc Dao nói một câu muốn ăn sản vật sông nước, Tiêu An lập tức sai người vượt ngàn dặm xuống Giang Nam, mang cá tôm tươi sống cưỡi ngựa phi nước đại mà về.
Ả đầu đau phát sốt, Tiêu An liền đẩy bỏ buổi triều, ở lại phủ hầu hạ ả.
Về việc ả vì tâm tình không tốt mà giữa thanh thiên bạch nhật đem một dân phu vô tội nướng s/ố/ng — đối với Tiêu An mà nói, tuy có chút phiền lòng, song cũng chẳng coi là chuyện gì to tát.
Y chỉ than nhẹ một tiếng: “Thôi vậy. Mộc Dao xưa nay để tâm nhất là danh phận, cũng trách kẻ ngoại hương kia vụng lời mà ra.”
“Dù sao cũng chưa mất mạng, sai quản gia đưa thêm chút bạc, để chữa thương cho xong chuyện.”
……
Mẫu thân ta nghe những lời đồng hương thuật lại, không nói lấy một lời, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy muỗng, cố đút nước cho phụ thân ta.
Nhưng phụ thân ta khi ấy, đã không thể nuốt được nữa rồi.
Kẻ đứng trên chỉ cần một câu “chữa thương”, là xem như vạn sự chưa từng phát sinh.
Song một người, toàn thân bảy phần da thịt ch/á/y đen lở loét, còn có thể trị thế nào đây?
Mấy vị y lang đến xem qua, đều lắc đầu thở dài, bảo vô phương cứu chữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể th/ố/i r/ữ/a dần, rồi đoạn khí mà đi.
Kỳ thực phụ thân ta đã nên đi từ sớm, người gắng gượng đến lúc cuối cùng, là bởi còn điều chưa kịp thổ lộ với mẫu thân ta.
Miệng run run, phụ thân ta dốc chút hơi tàn, gắng nói: “Lan Phúc, nàng ngàn vạn lần chớ… chớ…”
Mẫu thân ta khẽ nắm lấy tay người, giọng dịu dàng: “Thiếp hiểu, là chớ báo thù.”
“Chàng cứ yên lòng, thiếp nào dám đem thân mạo hiểm? Đó là Nhiếp chính vương kia mà, ngay cả thiên tử còn phải nhường ba phần. Ta chỉ là một phụ nhân hàn môn, có mấy cái mạng mà đi rửa hận cho chàng?”
“Thiếp đây, sau này sẽ cùng A Ngưng sống thật bình yên. Dù sao chàng cũng để dành không ít bạc, ta sẽ đóng cửa hiệu, dẫn A Ngưng xuân thì đi ngắm cỏ xanh, hạ đến thưởng sen, thu làm bánh quế, đông đắp người tuyết…”
Phụ thân ta lúc ấy mới an lòng khép mắt lại, khóe mi rịn ra một giọt lệ.
Mẫu thân ta giúp người lau đi giọt lệ ấy.
Nhẹ nhàng, dịu dàng lạ thường, như thể sợ khiến người đau thêm.
“Ngủ một giấc thật ngon đi. Tỉnh dậy rồi, ta lại làm thê tử của chàng.”
Nói đoạn, người cầm lấy chiếc trâm lan mà phụ thân ta đã tặng khi đính ước năm xưa.
Mắt khẽ khép, bàn tay trấn định hồi lâu, rồi hướng trâm về cổ họng đã cháy sạm kia mà đ/â/m xuống.
……
Tang lễ của phụ thân vừa xong, ta lục trong bọc hành trang, tìm thấy một đôi thỏ nhỏ bằng vàng.
Ta ôm chúng thật chặt vào lòng, nước mắt hòa tan vết m/á/u còn vương trên mình thỏ.
Ta đưa tay gạt lệ, nói rằng: “A nương, ta muốn vào kinh thành.”
Mẫu thân ngẩng nhìn tiền giấy trắng xóa bay đầy trời, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Tất nhiên rồi, chúng ta tự nhiên là phải vào kinh thành.”
…
Người trong thiên hạ đều bảo, kinh thành gạo đắt như vàng, chốn phồn hoa chẳng dễ an cư.
Thế nhưng với ta và mẫu thân mà nói, hình như cũng chẳng khó nhọc gì mấy.
Mẫu thân ta tay nghề tinh xảo, chỉ cần dựng một chiếc nồi, hương thơm đã lan khắp bốn phương, hấp dẫn kẻ qua người lại.
Còn ta thì lanh lẹ tay chân, ở trước quầy phụ mẫu thân mời khách, thu tiền.
You cannot copy content of this page
Bình luận