Vết Bớt Và Phúc Báo

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Kiếp trước, vợ của em tôi chính là cô ta.

 

Gia đình Hứa Lam có hai người em trai, nên khi kết hôn nhà cô ta đã mở miệng đòi ba trăm triệu tiền sính lễ.

 

Tôi thấy cô ta cũng đáng thương, nghĩ rằng cô gái tốt bụng, muốn thoát khỏi gia đình gốc, nên tôi đã bỏ tiền ra lo khoản đó.

 

Nhưng sau khi kết hôn, cô ta bắt đầu soi mói tại sao tôi là con gái mà cứ về nhà hoài, rồi nói phòng của tôi nên nhường lại cho đứa cháu trai tương lai còn chưa ra đời.

 

Ở nhà, cô ta cũng chẳng làm việc nhà, nhìn thấy mỹ phẩm hay túi xách của tôi thì cứ thế lấy dùng luôn.

 

Mẹ tôi khuyên đừng khiến vợ chồng son mâu thuẫn, nên tôi cũng giảm dần tần suất về nhà.

 

“Cũng tốt thôi, chúc mừng em ấy!”

 

Mẹ tôi thăm dò nói: “Em con đang yêu, con là chị gái, chẳng lẽ không thể hiện gì à?”

 

“Tức là sao?” Trong lòng tôi chợt lạnh đi.

 

Không có chuyện gì thì chẳng ai tự nhiên đến điện Tam Bảo.

 

Quả nhiên, lại là chuyện tiền nong.

 

“Giờ em con đang yêu, lúc này là thời điểm tốn kém nhất, đi ăn chẳng lẽ lại để nó trả tiền, còn phải mua quà các thứ nữa.”

 

Tôi giả vờ khó xử: “Mẹ cũng biết mà, con đi làm có dư được đồng nào cũng đều gửi về cho bố mẹ, trước đây còn phải dành dụm tiền để đăng ký lớp học thêm cho em.”

 

“Gần đây tình hình kinh tế không ổn, công ty thì đang cắt giảm nhân sự, con còn đang lo mình bị sa thải. Mẹ, gần đây mẹ có tiền không, cho con mượn tạm ứng phó chút được không?”

 

“Mẹ với bố con cũng đâu dư dả gì, em con vừa mới vào đại học, cái gì cũng cần tiền.”

 

“Em con là người có phúc báo, cô gái ấy quen được em con là phúc phần của cô ấy, chắc chắn sẽ không chê bai chuyện em con không tiêu tiền. Còn đòi em con bỏ tiền thì đúng là ham hư vinh rồi.”

 

Mẹ tôi đáp lấy lệ vài câu, rồi vội vã cúp máy, hiển nhiên là rất sợ tôi đòi tiền.

 

Tôi mở trang cá nhân của em trai lên xem.

 

Rõ ràng là không có tôi làm “máy rút tiền”, cuộc sống đời này của nó không thoải mái được như kiếp trước.

 

Kiếp trước, sau khi em tôi tẩy vết bớt, tôi còn đưa nó đi cắt mái, thiết kế lại kiểu tóc, trông ra dáng một chàng trai rất bảnh bao.

 

Cho nên nó rất thích đăng ảnh bản thân lên mạng xã hội.

 

Còn đời này, vì vẫn còn vết bớt, nó ngại không dám đăng ảnh mặt chính diện, chỉ đăng vài tấm ảnh từ sau lưng kiểu “cảm xúc”.

 

Hơn nữa em tôi là người khá sĩ diện, thích đưa bạn gái đi check-in ở các quán nổi tiếng trên mạng.

 

Có những quán đến tôi còn chưa từng đi, vậy mà lại là bỏ tiền cho nó tới.

 

Tôi xem lại trang cá nhân của nó, không còn tiền tiêu vặt dư dả, có vẻ mấy quán nổi tiếng kia giờ chẳng còn ghé tới được nữa.

 

Tôi liền chuyển cho mẹ vài video từ mấy kênh “gà rán triết lý sống”.

 

“Đàn ông không tiêu tiền cho phụ nữ mới là chuyện tốt.”

 

“Đặc điểm của những cô gái ham giàu chê nghèo.”

 

“Muốn có bạn gái phải tìm người có những đặc điểm sau.”

 

Mẹ tôi không trả lời, nhưng tôi tin là bà ta đã đọc hết rồi.

 

4.

 

Tết năm đó về nhà, em tôi ngồi ủ rũ trên ghế sofa, mặt mày tối sầm.

 

Tôi hỏi: “Sao vậy?”

 

Mẹ tôi lên tiếng: “Ôi dào! Vẫn là chuyện bạn gái của Thiên Tứ đấy!”

 

Qua lời kể của mẹ, tôi hiểu ra rằng sau khi xem mấy video tôi gửi, thuật toán dữ liệu bắt đầu ghi nhớ hành vi xem của bà ta, ngày nào cũng đẩy thêm mấy video kiểu đó lên trang mạng xã hội.

 

Còn có cả mấy trường hợp kết hôn làm gương.

 

Ví dụ như con trai cưới được vợ, vợ mang theo cả nhà, xe làm của hồi môn, mà không cần sính lễ.

 

Hoặc là cưới vợ, không những không cần sính lễ mà còn được của hồi môn một trăm triệu.

 

Mẹ tôi xem rồi thấm, em trai tôi nghe rồi cũng tin.

 

Thế nên khi bạn gái Hứa Lam đòi mua một thỏi son, em tôi cho rằng cô ta là người ham tiền thích khoe mẽ.

 

Sau đó lên một nền tảng mua bán đồ secondhand, mua một thỏi son đã qua sử dụng tặng cho bạn gái, rồi bị phát hiện.

 

Bây giờ Hứa Lam đòi chia tay.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page