Mẹ tôi bị tôi nói đến mức ngại ngùng, kéo tay áo tôi, nhỏ giọng trấn an: “An An, thôi đi. Có chuyện gì thì về nhà nói, đừng để người ta chê cười.”
“Nhà Diêu Diêu làm gì có tiền mà trả chứ, đừng làm loạn…”
Mẹ tôi còn chưa dứt lời.
Nghe xong, cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm, liền giật mhắn tay mẹ ra.
“Không có tiền? Không có tiền mà gọi cua hoàng đế? Không có tiền mà gọi năm con tôm hùm Úc?”
“Vậy tại sao chị ta không có tiền mà còn gọi nhiều món như vậy? Là biết có người sẽ trả tiền đúng không?”
“Người đó là ai? Sao không phải là bố mẹ chị ta, hoặc bạn trai chị ta?”
“Dư Diêu, chị tự chọn đi! Tôi có thể trả tiền, nhưng bữa ăn này coi như là bữa cắt đứt giữa hai nhà chúng ta, từ nay về sau ngoài việc trả tiền lại cho tôi, chúng ta không còn qua lại gì nữa!”
Dư Diêu có lẽ không ngờ tôi lại quyết liệt đến vậy, sững sờ ngay tại chỗ.
Lương trung bình ở quê vốn đã thấp, mỗi tháng sau khi trừ bảo hiểm xã hội và quỹ hưu trí còn lại 3.600, bố mẹ cô ta dù có lương hưu nhưng cũng chỉ hơn 2.000 một chút.
Cô ta tiêu xài lại lớn, lúc nào cũng đòi thiết bị điện tử mới nhất, túi xách phải là hàng hiệu, dù quẹt thẻ tín dụng đến cạn kiệt cũng phải mua.
Thỉnh thoảng còn nhắn tin khoe với tôi, châm chọc rằng tôi làm việc ở thành phố lớn mà không mua nổi đồ xịn, khiến người ta khinh thường.
Cô ta không nghĩ xem, sau mỗi lần tiêu xài phung phí đó, ai là người gánh hậu quả!
Ngay bữa ăn vừa rồi, cô ta đã chụp ảnh suốt cả tiếng đồng hồ, món ăn vốn dĩ đã không ngon, bị cô ta làm nguội lạnh lại càng khó ăn hơn.
Chưa ăn được mấy miếng, đã bực mình đến căng bụng, cuối cùng lại còn muốn tôi trả tiền?
Đúng là mơ mộng viển vông!
Tôi sớm không còn là Giản An của vài năm trước, sợ xích mích, vì sĩ diện mà chịu đói nữa rồi.
Nhưng mẹ tôi vẫn là mẹ tôi của ngày xưa.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dư Diêu, mẹ vội vàng chen vào: “Ôi trời, đêm giao thừa thì đừng cãi nhau!”
“Số tiền này mẹ sẽ ứng trước! Để mẹ ứng, được chưa? Sau đó để chị họ con trả lại…”
3.
Nghe vậy, Dư Diêu lại đắc ý trở lại.
Cô ta lập tức bám lấy mẹ tôi, thân thiết khoác tay: “Biết ngay là dì nhỏ thương con nhất!”
Đáng tiếc, giây tiếp theo, nụ cười của cô ta lập tức cứng đờ.
Bởi vì trong thẻ của mẹ tôi không đủ tiền, chỉ hiển thị thông báo hủy liên kết thẻ tình thân.
Lúc này, mẹ tôi cũng hoảng hốt: “An An, con đang làm gì vậy? Ngay cả mẹ mà con cũng không muốn đưa tiền sao?”
Tôi cười lạnh, không nói gì.
Năm đó bố mẹ tôi ly hôn, mẹ không có việc làm, suốt ngày ăn vào tiền tiết kiệm.
Sau đó nghe người ta xúi bẩy đi chơi chứng khoán, mất sạch số tiền lớn, mỗi tháng chỉ còn lại tiền hưu trí của bà, không đủ để giúp đỡ chị họ.
Mấy năm trước, tôi thường chuyển khoản trực tiếp, nghĩ rằng có tiền thì mẹ sẽ tự mua những thứ mình thích.
Nhưng từ khi mẹ không nói một tiếng đã lấy 30.000 mà tôi chuyển để cho chị họ vay vào năm ngoái, tôi bắt đầu thông minh hơn, mở cho mẹ một thẻ tình thân.
Bây giờ, muốn dùng thẻ tình thân của tôi để trả tiền cho Dư Diêu, tuyệt đối không thể nào.
“Đúng vậy, con không những không muốn đưa, con còn nói thẳng cho mẹ biết. Nếu mẹ nhất quyết chọn Dư Diêu, từ năm sau con không chỉ không đưa một xu nào, mà còn không về nhà ăn Tết nữa.”
“Có giỏi thì mẹ bán nhà đi, tiếp tục hỗ trợ họ! Sau này mẹ cứ đến nhà chị ta mà an dưỡng tuổi già! Từ nhỏ đến lớn mẹ đã chi cho nhà chị ta bao nhiêu tiền, còn nhiều hơn chính mẹ của chị ta chi!”
Mẹ tôi tuy không minh mẫn, nhưng cũng không phải là ngốc.
Nghe nói nếu tiếp tục như vậy thì tôi sẽ không phụng dưỡng nữa, bà ấy không dám hé môi, quay sang nhìn Dư Diêu.
“Dư Diêu, em cháu đang giận đấy. Hay là, cháu dỗ nó trước đi?”
You cannot copy content of this page
Bình luận