Bình Tiên

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

5.

 

Dăm hôm gần đây, người người kéo tới tìm ta chữa bệnh như điên dại, muốn tận vắt chút giá trị cuối cùng còn sót lại trên thân ta.

 

Bọn họ đều nói, bình tiên sắp chết rồi.

 

Ta chẳng biết diện mạo mình giờ ra sao, nhưng ngay đến tiểu hài cũng có thể được ôm ta, chứng tỏ ta thật sự chẳng còn sống được bao lâu.

 

Mẫu thân rưới muỗng thuốc cuối cùng lên đầu ta: “An tâm mà đi đi, Tiên Nhi.”

 

Bà ta dắt theo một tiểu cô nương đứng trước mặt ta, mắt đầy yêu thương nhìn nàng ấy: “Tiên Nhi ngoan lắm.”

 

Ta không thể tin nổi mà lắc đầu, ánh mắt nhìn mẫu thân tràn ngập hoảng sợ.

 

Mẫu thân có phần oán trách: “Nuôi ngần ấy năm, sao lại mau hỏng thế chứ!”

 

Khoảnh khắc ấy, ta giận dữ đến cực điểm, hộc ra một ngụm huyết.

 

Cuối cùng, bọn họ nhốt ta một mình trong từ đường, mặc ta sống chết thế nào thì mặc.

 

Không còn thuốc tưới tẩm, ta như đóa hoa héo rũ, sắp lụi tàn.

 

Ngày ngày mộng mị ác mộng, rốt cuộc cũng nhắm mắt.

 

6.

 

Bên tai văng vẳng nghe thấy thanh âm, một nhóm người đang bàn tán về ta và dân làng ta.

 

“Bọn ngu dốt kia, bình tiên trị bệnh ắt sẽ phản phệ, nào có chuyện bánh từ trời rơi xuống?”

 

“Gần như chết sạch cả rồi, dọa người chết khiếp! Khắp nơi toàn là sâu bọ!”

 

“Còn chẳng phải sao!”

 

……

 

Thế nhưng lời họ nói, ta như từng thấy qua trong mộng.

 

Ta mộng thấy thôn trưởng chết trên giường vợ, chân của đồ tể mọc ra mặt quỷ biết ăn thịt, từ miệng gã câm bò ra một con trùng dài, da mặt Trương đại nương rớt hết xuống, còn mẫu thân thì mang thai dị loại…

 

Đám người ấy phát hiện ta đã tỉnh, vội vàng nín lặng, rồi đi tìm thiếu gia.

 

Thiếu gia? Ai là thiếu gia?

 

Ta nhận ra dung mạo vị thiếu gia kia, chính là người đã đỡ lấy ta trong từ đường.

 

“Ngươi thấy thế nào rồi?”

 

Trong bình sứ đầy dược thủy, thân thể ta cũng như có kỳ tích mà dần hồi phục.

 

“Tựa như có được sinh mệnh mới vậy.”

 

“Có đau không?”

 

Ta ngơ ngác nhìn hắn ta, hắn ta lại chỉ tay vào mặt.

 

“Không còn đau nữa.”

 

Hắn ta nói mình tên là Cố Tầm, là độc tử của Cố gia nơi tiểu thành này, dặn ta yên tâm ở lại đây.

 

Trong lòng ta có vô số nghi vấn, song hắn ta chỉ nói mình không giống bọn họ.

 

Cố Tầm bế lấy ta, mở ra một mật thất. 

 

Hắn ta rất quen thuộc với kết cấu trong mật thất, dẫu không có đèn đuốc vẫn đặt được ta lên bàn. 

 

“Nơi này sẽ chẳng có ai làm tổn hại đến ngươi.”

 

Bất chợt, hắn ta hôn lên đầu ta một cái, đoạn quay người rời đi.

 

Đêm tối mau chóng phủ xuống, ban đầu ta an tâm mà ngủ, nhưng từng đợt từng đợt tiếng khóc ai oán đánh thức ta dậy.

 

Ta khẽ hỏi: “Ai đó?”

 

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói tai.

 

Tiếng ấy tựa như bị giam trong một cái bình, vang vọng mà thê lương đến xé ruột gan.

 

Phải rất lâu sau ta mới thiếp đi.

 

Ta vốn chẳng sợ hắc ám, bởi khi ở từ đường, hầu như chẳng khi nào thấy ánh thái dương.

 

7.

 

Cố Tầm lại mò mẫm trong bóng tối bế ta ra ngoài, bảo rằng trời đã sáng, hắn ta muốn đưa ta ra phơi nắng.

 

Lần này dưới ánh dương quang, ta mới nhìn rõ Cố phủ, toàn phủ đều treo lồng đèn trắng, vải trắng phất phơ, tựa như mới có người khuất núi.

 

Ta hỏi cớ sao mật thất lại có tiếng khóc của nữ nhân.

 

Cố Tầm khựng lại một chốc: “Có lẽ là thê tử của ta đang than khóc, nàng ấy mắc bệnh dịch mà qua đời rồi.”

 

Cố Tầm kể rõ lý do mang ta về phủ.

 

Hắn ta nói ban đầu nghe tin thôn gần đó chế tạo ra mỹ nhân bình trong truyền thuyết thì rất lấy làm lạ, nhưng nhiều hơn cả là mừng rỡ và kích động, nghĩ có khi nào như vậy thì thê tử hắn ta có thể cứu được, thế nên mới lén đến gặp ta.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page