“Tôi xin lỗi, tôi không làm vì tiền.”
Làm việc với người thông minh có cái hay, chỉ cần nói đến đấy là họ tự hiểu.
Câu đó của tôi, cậu ta hiểu rất nhanh.
“Tổng giám đốc Bạch, tôi biết ông không phải vì tiền. Thế này đi, tôi chuyển cho ông 500 ngàn ngay bây giờ, coi như phí cố vấn trong thời gian ông làm ở công ty tôi, chuyện giữa chúng ta cũng dừng tại đó.”
Tiểu Trương tổng tưởng mình cao tay, nhưng lại đánh giá thấp tôi.
Để lại dấu vết chuyển khoản, cộng với bản ghi âm cuộc gọi hôm qua, hành vi này của tôi rất dễ bị quy thành tội cưỡng đoạt tài sản.
“Vậy tức là, Tiểu Trương tổng định sắp xếp cho tôi mười năm tù cơm trắng nước lọc à?”
Thấy tôi vạch trần âm mưu của mình, gương mặt Tiểu Trương tổng chẳng mảy may biến sắc.
“Tổng giám đốc Bạch, trong cốp xe dưới tầng hầm có sẵn 500 ngàn tiền mặt, ông có thể lấy đi, không để lại bất cứ dấu vết chuyển khoản nào, không ai biết gì cả, ông thấy sao?”
“Không được. Tôi không cần tiền bịt miệng, tôi chỉ cần khoản bồi thường sa thải mà tôi xứng đáng được nhận.”
“Được thôi, vậy thì khoản tiền này coi như bồi thường cho ông.”
“Được, làm rõ nhé – số tiền này là tiền bồi thường sa thải của tôi.”
Tiểu Trương tổng gật đầu: “Đúng vậy, nhận tiền rồi, chuyện cũ xóa bỏ.”
“Tiểu Trương tổng sòng phẳng đấy. Vậy phiền cậu ký vào hợp đồng bồi thường sa thải này.”
Tôi nói rồi đưa ra bản thỏa thuận bồi thường đã chuẩn bị từ trước.
Tiểu Trương tổng hơi sững người một chút, nhưng cuối cùng vẫn ký.
Tôi cầm bản thỏa thuận, xuống bãi đỗ xe lấy tiền rồi về nhà.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng thì nhận được cuộc gọi từ Giám đốc Tài chính: “Tổng giám đốc Bạch, đừng nhận tiền của bọn họ! Họ đã chủ động nộp lại toàn bộ số tiền trốn thuế mấy năm nay, còn đóng cả tiền phạt rồi!”
Tiếc là cuộc gọi đến muộn một chút.
Tôi nhìn túi tiền đặt trên ghế phụ, trầm ngâm suy nghĩ.
Xem ra, Tiểu Trương tổng đã thật sự quyết tâm đẩy tôi vào đường cùng.
Tôi vốn nghĩ rằng mình nắm được chứng cứ họ trốn thuế, họ sẽ không dám báo cảnh sát, hơn nữa còn có bản thỏa thuận bồi thường sa thải trong tay – coi như hai lớp bảo hiểm.
Nào ngờ, Tiểu Trương tổng đã sớm chủ động nộp đủ thuế và phạt, thậm chí còn thay luôn bộ phận tài chính, giờ đây người có khả năng bị vướng vào vòng lao lý lại là Giám đốc Tài chính trước đây.
Chả trách khi tôi tìm Trương Cường nói đến chuyện có thể lưới rách cá chết nếu đám lãnh đạo bị khui ra bê bối, ông ta vẫn thản nhiên như không.
Giám đốc Tài chính tiếp tục nói: “Tôi cũng lấy chuyện trốn thuế để nói chuyện với Tiểu Trương tổng, nhưng người ta chẳng thèm quan tâm, bảo tôi cứ đi tố cáo. May mà bên pháp chế cũ trong công ty nói cho tôi biết, không thì chắc giờ tôi đã phải vào tù rồi.”
Mọi chuyện đã quá muộn, tôi chỉ còn biết hy vọng Trương Cường còn chút tình nghĩa mười mấy năm mà nương tay.
Nhưng tiếc là, sự đời không như mong muốn.
Vừa cúp máy thì tôi nhận được cuộc gọi từ công an: “Bạch Tiểu Xuyên, chúng tôi là đội điều tra kinh tế thuộc Công an thành phố. Có một vụ án cưỡng đoạt tài sản cần ông phối hợp điều tra, mời ông đến một chuyến.”
Tôi thật không ngờ, cha con Trương Cường lại có thể tuyệt tình đến thế.
Thế là, tôi lái xe hướng thẳng về phía trụ sở công an.
4.
Tiểu Trương tổng chẳng mất sợi tóc nào đã tống tôi vào đồn công an.
Các anh công an bên đội điều tra kinh tế cũng không vòng vo: “Chúng tôi có video ghi lại cảnh anh nhận tiền, cũng có ghi âm cuộc gọi giữa ông và Trương tổng.”
“Ông khai thật đi, đừng cố chối nữa.”
Thì ra, lúc tôi xuống hầm xe lấy tiền, họ đã cài thiết bị quay lén trong xe, quay lại toàn bộ quá trình.
Tôi vội lấy ra bản thỏa thuận bồi thường, nhưng các anh công an chỉ lắc đầu: “Trương Cường đã nói rõ với chúng tôi, họ bị anh ép buộc phải ký vào bản thỏa thuận đó. Nếu không, anh dọa sẽ tố cáo họ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận