Bạch Cảnh Thần dùng chiếc khăn tay năm xưa đã gói tóc ta, nay lại dùng để gói lấy bộ hài cốt của ta.
Cốt cốt theo thân hắn, hồn ta cũng đành theo sau.
Hắn mang ta vào cung.
Trước cửa cung, một hàng bá quan đã đứng chờ từ trước.
Vừa thấy hắn đến, liền vội vàng dâng lên một bộ triều phục rực rỡ.
“Vương thượng, nghi thức sắp bắt đầu, người mặc thế này e là không hợp lễ.”
Bạch Cảnh Thần trên người chỉ khoác một bộ vải thô đã ngả màu vàng nhạt vì giặt nhiều, trong đại lễ đăng cơ lại càng không hợp.
Hắn đưa tay nhận lấy bộ triều phục, con ngươi đen như mực lạnh lùng tựa băng tuyết, kế đó không nói không rằng liền xé toạc bộ y phục kia, ném sang một bên.
Vị đại thần kia còn định khuyên can, song chưa kịp mở lời, đã bị ánh kiếm của Bạch Cảnh Thần uy hiếp, lời tới miệng cũng đành nuốt ngược trở vào.
“Cảnh ca ca .”
Ta và Bạch Cảnh Thần đồng loạt quay đầu.
Sở Tuyết Nhi chạy vội đến trước mặt hắn, giơ bộ váy tay mình lên cao: “Cảnh ca ca, muội muốn mặc bộ y phục này, được không?”
Bộ váy quen mắt làm sao.
Nhờ hệ thống nhắc nhở, ta mới chợt nhớ ra: bộ váy đó chính là lễ phục mà Bạch Cảnh Thần đã đích thân may cho ta vào ngày ta cập kê.
Khác hẳn với bộ giá y hắn từng làm cho Sở Tuyết Nhi bằng gấm vóc thượng hạng, bộ của ta khi xưa chỉ là loại vải bông thô sơ nơi chợ thường.
Ấy vậy mà chính bộ váy chẳng đáng giá ấy, ta lại nâng niu như trân bảo, cẩn thận giữ gìn suốt năm năm.
Ta liền đánh cược với hệ thống: cược rằng Bạch Cảnh Thần sẽ không cho Sở Tuyết Nhi mặc.
Hệ thống đáp: “Hắn đã sủng nàng ta như thế, tất nhiên sẽ đồng ý.”
“Sát nhân chi vật, thường chẳng lành. Kiều Kiều cứ mặc y phục đang có là được rồi.”
Thanh âm Bạch Cảnh Thần trùng khớp với tiếng hệ thống.
Ta thắng cược, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một vị đắng khó tả.
Rốt cuộc, ta cũng chỉ là kẻ chẳng may mắn trong miệng hắn.
Di vật của ta, nay chỉ khiến hắn thấy sỉ nhục đối với người hắn thương.
Ta bật cười, nụ cười chan chứa mỉa mai lẫn bất cam.
Cười rồi cười, ta lại bật khóc.
Lễ đăng cơ bắt đầu.
Bạch Cảnh Thần vận một thân vải thô mộc mạc, bước đến trước Kim Loan điện, chầm chậm tiến lên long ỷ.
Cả quá trình không có quá nhiều nghi thức rườm rà, song lại toát lên uy nghiêm và trang trọng tự thân.
Văn võ bá quan quỳ rạp trên đất, đồng thanh hô vạn tuế, thanh âm vang động trời đất.
Bạch Cảnh Thần mục quang như đuốc, quét mắt nhìn khắp quần thần, rồi đưa tay xoa nhẹ di cốt của ta giấu trong ngực.
“Kiều Kiều, ta làm được rồi.”
Ta liếc nhìn Sở Tuyết Nhi đang đứng dưới điện, khẽ mắng Bạch Cảnh Thần một câu: “Biến thái!”
Ngực ôm di cốt của ta, lòng lại nghĩ đến nữ nhân khác — Bạch Cảnh Thần, ngươi quả là một kẻ đặc biệt.
Hệ thống cảm nhận được cảm xúc ta đang dao động, liền khuyên ta nên buông bỏ.
Đã ở bên ta tám năm nơi dị thế, hệ thống vốn vội hoàn thành nhiệm vụ, nay cũng đành trở nên buông xuôi, thuận theo số mệnh.
Vạn vật còn, người đã đổi, đại khái là vậy.
Lễ đăng cơ vừa kết thúc, Bạch Cảnh Thần quay về Tử Thần điện, Sở Tuyết Nhi theo sau không rời.
“Cảnh ca ca, đợi muội với.”
Sở Tuyết Nhi bị bậc đá vấp ngã, Bạch Cảnh Thần liền sải bước đến, kịp thời đỡ lấy eo nàng ta.
Trong mắt đen lóe lên tia quan tâm, giữa lông mày là ôn nhu và kiên định chẳng thể chối từ.
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Sở Tuyết Nhi e lệ lắc đầu, Bạch Cảnh Thần mới nhẹ nhõm thở ra.
Ánh mắt hắn nhìn nàng ta dịu dàng như hồ nước mùa xuân, sâu lắng và tĩnh lặng.
Bạch Cảnh Thần khi ở bên ta, rất hiếm khi nở nụ cười.
Người như vậy, đối với ta mà nói, có chút xa lạ.
Sở Tuyết Nhi được Bạch Cảnh Thần bế vào Tử Thần điện.
You cannot copy content of this page
Bình luận