Tôi hỏi: “Tôi đã nói rồi, tôi không còn ra mặt nữa, đúng không?”
Con quạ nhỏ gật đầu.
Tôi khoanh tay: “Tôi cũng đã nói rồi, bất kể ai, bất kể chuyện gì, đều không được quấy rầy tôi, đúng không?”
Con quạ gãi đầu, lại gật đầu.
Tôi buồn cười hỏi nó: “Vậy mà vẫn cố tình làm trái à?”
Cả lục địa này ai mà không biết tính tôi cực kỳ khó chịu.
Con sứ giả này chắc là lính mới ra nghề, hoặc không tin vào lời đồn.
Ai ngờ con quạ này lại cứ lắc đầu, ríu ra ríu rít nói một tràng.
Ý là: không có con quạ nào chịu nhận nhiệm vụ này cả, nó không giành được mấy việc khác nên đành cắn răng nhận đại.
Tôi khẽ cười khẩy.
“Về báo lại đi, tôi sẽ không tham gia cái hội này nữa đâu.”
Tham gia, giành hạng nhất, giá trị bản thân tăng vọt, sau đó—
Danh vọng, tiền bạc, và quyền lực.
Những thứ đó cứ lặp đi lặp lại.
Con người giỏi tạo nên một người sánh ngang thần linh, rồi lại để kẻ mới vượt qua hắn, tạo ra một vị thần mới.
Tôi hiểu quá rõ chuyện đó.
Bao nhiêu năm nay, vô số người tìm mọi cách để đánh bại tôi.
Tiền tài đếm không xuể, quyền lực không ai sánh bằng, thậm chí là ma pháp tối thượng tưởng như đã tuyệt chủng.
Nhưng với năng lực từ lâu đã bỏ xa mọi người của tôi, thì tôi còn bận tâm gì mấy thứ đó?
Quyền lực, tiền bạc.
Thay vì nói là ban cho tôi, chi bằng nói là trói buộc tôi.
Về phần danh vọng, tôi nhìn chằm chằm vào một hạt giống trên bệ cửa sổ.
Đó là thứ mà con quạ vô tình để lại.
Không biết là đã quệt vào loài hoa cỏ nào, rồi mang theo hạt giống đó đến bên tôi.
Tôi vừa vùi hạt xuống đất, vừa nghĩ.
Danh vọng, đó là điều tôi đã theo đuổi suốt cả đời.
Từ khi còn có ký ức, tôi đã nói với bản thân, rằng mình phải trở thành pháp sư vĩ đại nhất lục địa này.
Là người một mình bứt phá, là kẻ khiến người khác không tài nào đuổi kịp.
Là vị pháp sư mạnh nhất, xứng danh thực lực, đứng vững không gì lay chuyển.
Và để đạt được lý tưởng đó, tôi đã không ngừng cố gắng.
Thế nhưng đến khi thực sự đạt được rồi, tôi lại chẳng hiểu rõ nữa.
Phải, trong tiếng reo hò của đám đông tôi không hiểu, trong những lời tung hô tôi không hiểu.
Trong ánh mắt đầy tôn kính của mọi người, chỉ có tôi là đờ đẫn.
Danh vọng tối cao, tôi đã có được.
Nhưng sau đó thì sao?
Có được khoảnh khắc ấy, cũng chỉ là khoảnh khắc ấy mà thôi.
Lý tưởng mà tôi theo đuổi cả đời, lại chết đi ngay tại thời khắc được hàng vạn người tung hô.
Lúc đó tôi bỗng nhiên nhận ra, dường như bản thân đã đánh mất điều gì đó.
Tôi bắt đầu tìm kiếm, như cái xác không hồn mà đi khắp cả lục địa.
Cuối cùng đến được nơi này, tận cùng của cả lục địa.
Tôi không tìm được câu trả lời nào cả.
…
Mưa lớn hơn một chút.
Ngày hôm đó, tôi trồng một cái cây.
Không cố ý tưới nước, cũng chẳng để tâm đến nó, thậm chí còn quên luôn cả sự tồn tại của nó.
Nhưng nó cứ thế mà nảy mầm, âm thầm lớn lên, chẳng quan tâm đến ai.
Khi tôi để ý tới nó, nó đã cao đến ngang người.
Thế giới này đúng là kỳ lạ.
Dù có được điều kiện sống hay không, có được chăm sóc hay không, nó vẫn có thể không do dự mà, chỉ vì chính bản thân mình——
Nhanh chóng lớn lên.
6.
Tiên cá đã thân thiết với tôi hơn rất nhiều.
Anh không còn đỏ mặt đến mang tai vì những cái chạm của tôi nữa, mà ngoan ngoãn, yên lặng chấp nhận sự tiếp xúc của tôi.
Tôi thường xoa nhẹ lên người anh một cách không mục đích, nhưng lại rất nghiêm túc và tập trung.
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Nhiệt độ lành lạnh, làn da thì mềm mại và trơn mượt.
Những chiếc vảy cũng không làm tay bị xước, ngược lại còn hơi mềm.
Tôi nghĩ, anh đúng là đã sống rất lâu rồi.
Tuổi thọ của tiên cá rất dài, trung bình vào khoảng hai trăm đến ba trăm năm.
Tiên cá của tôi, tuổi đã vượt quá hai trăm.
You cannot copy content of this page
Bình luận