Cảnh đầu tiên của vở kịch nhanh chóng đến.
Tối đó, Ôn Dục tổ chức một buổi gặp gỡ cho Bùi Trúc.
Nghe nói tất cả đều là những công tử con nhà quyền quý trong đại viện, và điều quan trọng hơn cả là Ôn Dục còn mang tôi theo.
Tôi và Bùi Trúc liếc nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều lộ rõ ý chí chiến đấu.
Vở kịch bắt đầu.
Ôn Dục đặt một phòng lớn, vừa bước vào, khói thuốc đã mù mịt, xung quanh còn có rất nhiều cô gái hiện đại, trang điểm quyến rũ.
Bùi Trúc là người đầu tiên bước vào, vừa ngửi thấy mùi thuốc lá, cô ấy nhíu mày.
Sau đó, tựa vào vai Ôn Dục với vẻ yếu đuối.
“A Dục, anh quên là em không chịu được mùi thuốc lá sao?”
Khóe mắt dường như lấp lánh nước mắt.
Người vốn dĩ cao ngạo lạnh lùng như cô ấy lúc này lại đặc biệt dựa dẫm vào hắn.
Ôn Dục lập tức bị mê hoặc, chẳng bận tâm rằng tôi cũng đang ở đó, liền vòng tay ôm Bùi Trúc vào lòng.
Hắn nghiêm giọng: “Dập hết thuốc lá cho tôi.”
Những người có mặt lúc này mới nhận ra sự hiện diện của hai người, và hành động thân mật của họ.
Huýt sáo trêu chọc rồi dập tắt điếu thuốc trên tay.
Tôi xuất hiện đúng lúc, ló đầu ra từ phía sau, trên mặt là vẻ ngạc nhiên.
“Hai người??”
Rồi dường như phát hiện điều gì đó, tôi cắn môi, giậm chân, sau đó quay người bỏ đi.
Ôn Dục nhíu mày, sải bước đến giữ lấy cánh tay tôi: “Hạ Nghiên, em phát điên cái gì vậy?”
Sau đó còn ghé vào tai tôi, thấp giọng cảnh cáo: “Chưa hết giờ làm đâu, cẩn thận anh trừ lương đấy.”
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống, thút thít đầy ấm ức: “Anh bắt nạt người ta!”
Còn dám trừ lương nữa chứ, tên keo kiệt này!
Không còn cách nào khác, tôi đành ngồi thu mình ở góc phòng, mắt ngấn lệ.
Lúc này, Ôn Dục kéo Bùi Trúc ngồi xuống vị trí trung tâm, rót trà đưa nước, cực kỳ ân cần.
Bùi Trúc giả vờ cảm động nhìn hắn, sau đó quay sang tôi, nở nụ cười đầy khiêu khích.
Trong lòng tôi thầm giơ ngón cái tán thưởng, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ như bị tổn thương, ngoan cố quay đi.
Rất nhanh sau đó, Bùi Trúc bị những người khác vây quanh, hỏi han đủ điều.
Lúc này, Ôn Dục mới có thời gian bước đến chỗ tôi.
“Đừng ôm bất kỳ hy vọng gì, em không giống với Trúc Trúc.”
Nhìn vẻ mặt đau lòng của tôi, hắn dịu giọng lại: “Thôi được rồi, tối nay sẽ thưởng thêm một tháng lương cho em.”
Nói xong, hắn quay người ngồi lại bên cạnh Bùi Trúc.
Tôi cắn môi, cố gắng nhịn cười.
Một trong những cô gái có mặt trong phòng có vẻ thấy tôi đáng thương, liền ngồi xuống bên cạnh, an ủi: “Không sao đâu, Bùi Trúc cũng chẳng kiêu ngạo được lâu đâu, công ty nhà cô ta đang gặp vấn đề lớn kìa.”
Qua những câu chuyện bàn tán của mọi người, tôi mới biết được công ty nhà Bùi Trúc đang gặp vấn đề về dòng tiền, cần dựa vào hôn nhân để vượt qua khó khăn.
Trong phòng, người có địa vị tốt nhất chính là Ôn Dục, vì vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận ngồi cạnh Bùi Trúc, tay đặt lên ghế của cô ấy, tỏ vẻ như mọi chuyện đã nằm trong tầm tay.
Lúc này, Bùi Trúc mỉm cười khẽ khàng, ánh mắt đầy vẻ tin cậy khi nhìn hắn.
Ai đến mời rượu đều bị Ôn Dục chặn lại hết.
Tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn quá nhạt nhòa, quyết định xin thêm “đất diễn”.
4.
Nâng ly rượu, bước về phía họ với một nụ cười rạng rỡ.
“Đây chắc hẳn là tiểu thư Bùi. Quả nhiên, đúng như người ta nói, nhan sắc lộng lẫy thật. Không giống tôi, vẻ ngoài ngây thơ nên dễ bị thiệt thòi lắm.”
Tôi che miệng cười khẽ.
Bùi Trúc lập tức hiểu ý, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, cắn môi cúi đầu với vẻ đầy tổn thương, ánh mắt lướt qua những người xung quanh.
Mọi người xót thương, an ủi cô ấy: “Trúc Trúc, trong lòng chúng tôi, cậu là đẹp nhất rồi. Tôi chỉ thích kiểu như cậu thôi, thanh nhã, chứ rực rỡ thì có ý nghĩa gì đâu?”
Đám đông đồng loạt an ủi Bùi Trúc, tiện thể kéo tôi xuống để nâng cô ấy lên.
You cannot copy content of this page
Bình luận