Ngay sau đó, anh quay ngược lại bằng kỹ năng đặc trưng, để lại một mình Lâm Uyển ở trụ cao, chịu đòn từ đối thủ.
Trong khi đó, tiếng hét thất thanh của Lâm Uyển vang lên trong mic.
Khi đồng đội định tới cứu, cô ta đã bị đánh c.h.ế.t từ lâu.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Lý Trình chớp mắt nhìn, như một chú cún con đang chờ phần thưởng, tôi vui vẻ hôn anh thêm một cái.
Lâm Uyển tức giận lớn tiếng chất vấn: “A Trình, anh làm gì vậy?”
Lý Trình cười đến không ngừng được: “Tôi đâu cố ý, đừng nhỏ mọn thế chứ.”
Lâm Uyển tức đến phát đ.i.ên, lập tức treo máy ở bệ hồi sinh.
Lý Trình không chỉ giúp tôi lấy bùa xanh và bùa đỏ, mà còn dẫn tôi vòng qua vòng lại ngay trước mặt Lâm Uyển đang treo máy.
Anh đã dẫn đội tiến công lên đến trụ cao của đối phương, có Lâm Uyển hay không giờ chẳng quan trọng nữa.
Ngay sau đó, chúng tôi phá hủy trụ cao và giành chiến thắng.
Vừa định thoát khỏi giao diện tính điểm, thì Lý Trình giữ tay tôi lại.
Anh bấm vài cái trên điện thoại của tôi, khiến tôi cười đến không khép miệng được.
Lập tức báo cáo hành vi của Lâm Uyển và thành công!
Tổng điểm trừ mà chúng tôi dành cho cô ta đã vượt quá 10 điểm, khiến cô ta không thể chơi chế độ đấu thường, chỉ có thể chơi với máy.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Uyển phát hiện điểm uy tín của mình chỉ còn hơn 80, lại đi.ê.n cuồng hét lên trong mic.
Lý Trình không nói lời nào, đá tất cả bọn họ ra khỏi đội, sau đó, hai chúng tôi ngọt ngào chơi đôi cả buổi tối.
6.
Hôm sau, Lâm Uyển vẫn không chịu buông tha, xúi giục mấy người anh em thân thiết của Lý Trình hẹn chúng tôi ra sân chơi cầu lông.
Lý Trình hỏi ý tôi trước.
Chuyện vui thế này, sao có thể không tham gia?
Tôi lập tức giật lấy điện thoại của anh và đồng ý ngay.
Nhanh chóng chuẩn bị cho mình, thoa kem chống nắng, kẻ một đường lông mày đơn giản, mặc bộ đồ cầu lông rồi bước ra ngoài.
Tại sân bóng, có hai cậu trai tóc ngắn, rạng rỡ đang khởi động.
Giữa họ còn có một cô gái tóc dài buông xõa, ở hàng ghế khán giả, có một cô gái khác đang cầm một chai nước khoáng.
Tôi nhận ra người này, chính là bạn gái Điềm Điềm của Vương Đông, một trong những người anh em thân thiết của Lý Trình.
Cô ấy là một “em gái nhà bên” điển hình, mỗi khi cười sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, trông đáng yêu vô cùng.
Khi thấy tôi đến, cô gái đó ngọt ngào chào hỏi.
Lâm Uyển cũng tiến lại gần, nhưng cô ta lại đi vòng qua đứng cạnh Lý Trình, cố tình nói bằng giọng điệu the thé: “A Trình, nhìn trang phục hôm nay của em thế nào?”
Lý Trình liếc mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, đáp thẳng: “Vẫn xấu như mọi khi.”
Lâm Uyển suýt tức đến mức muốn hộc m.á.u.
“Hôm nay em còn trang điểm đấy, thế nào? Có đẹp không?”
Lý Trình cầm chai nước lên uống một ngụm, không thèm liếc cô ta dù chỉ một cái, lạnh lùng nói: “Càng xấu hơn.”
Tôi đứng ở phía sau không nhịn được, phải đưa tay lên che miệng cười trộm.
7.
Vừa đến nơi đã nhìn thấy Lâm Uyển đầu tiên.
Cô ta trang điểm rất đậm, gắn lông mi giả dài, tô son đỏ chói.
Trời nóng thế này mà còn trang điểm dày như vậy, không sợ trôi hết sao?
Tôi thật sự khâm phục cô ta, giả vờ ngạc nhiên nói: “Không phải cô bảo là không biết trang điểm à? Chẳng lẽ cô đã lừa chúng tôi? Trang điểm như thế này thì chắc chắn không phải lần đầu rồi.”
Lâm Uyển vuốt tóc, trợn mắt lườm tôi: “Đồ nhà quê, cô biết cái gì chứ?”
Lý Trình lập tức bước lên chắn trước mặt tôi, bảo vệ: “Cô nhìn mình xem, trang điểm như ma quỷ, không đúng, đến ma thấy cô cũng phải sợ mà chạy mất.”
“Cô định ra ngoài dọa ai? Đừng có dọa bảo bối của tôi đấy.”
Nghe vậy, Lâm Uyển tỏ ra cực kỳ ấm ức, đôi mắt như muốn rưng rưng nước.
Cô ta chỉ vào tôi, chu môi làm nũng: “Chẳng phải cô ấy cũng trang điểm à? Sao anh không nói cô ấy?”
You cannot copy content of this page
Bình luận