Chương 1:
03/01/2025
Chương 2:
03/01/2025
Chương 3:
03/01/2025
Chương 4:
03/01/2025
Chương 5:
03/01/2025
Chương 6:
03/01/2025
Chương 7:
03/01/2025
Chương 8:
03/01/2025
Chương 9:
03/01/2025
Chương 10:
03/01/2025
Chương 11:
03/01/2025
Chương 12:
03/01/2025
Chương 13:
03/01/2025
Chương 14:
03/01/2025
Chương 15:
03/01/2025
Chương 16:
03/01/2025
Thương Hằng vội vàng đuổi theo, cố gắng giải thích, nhưng ta chẳng hề để tâm.
Nhắm mắt lại, tựa vào ghế, lặng lẽ nghỉ ngơi.
Đợi đến khi huynh đệ Phượng gia hối hả chạy tới, ta mới mở đôi mắt sắc bén, nhìn thẳng vào họ.
Cất giọng hỏi: “Thương Lan đã có Nguyên soái mới rồi sao?”
“Nếu đã có Nguyên soái mới, thì tại sao người nhà Phượng gia vẫn còn cư trú trong soái phủ?”
Ca ca của ta, Phượng Lăng, lộ vẻ áy náy, lên tiếng: “A Ngô, chúng ta đều nghĩ rằng muội… không thể trở về được nữa!”
Ta không để ý đến hắn ta, ánh mắt chuyển sang Thương Hằng, hỏi: “Hoàng thượng, ngài đã sắc phong Nguyên soái mới rồi sao?”
Thương Hằng dường như lúc này mới bừng tỉnh, nhìn ta, nở một nụ cười dịu dàng như tơ: “A Ngô, Thương Lan ngoài nàng ra, không có Nguyên soái thứ hai!”
“Và cũng không ai xứng đáng với vị trí này!”
Nghe thật hay làm sao.
Ta không kìm được nhếch môi cười, nhưng giọng nói lại lạnh đến cực điểm: “Đã vậy, nếu soái phủ này vẫn là của ta, tại sao lại vấy bẩn bởi thứ phong trần thô tục như thế? Thật đáng ghê tởm, ta không cần nữa!”
Trảm Thiên Kiếm trong tay vung lên.
Cùng với một tiếng nổ vang trời, mặt đất theo trục trung tâm nứt ra một khe lớn, không ngừng kéo dài về phía trước.
Toàn bộ kiến trúc của soái phủ đổ sập trong tiếng nổ vang trời.
Trảm Thiên Kiếm, quả nhiên vẫn lợi hại như xưa.
Tất cả mọi người đều sững sờ, gương mặt và đầu tóc phủ đầy bụi đất, trông chẳng khác gì những tượng người vừa được khai quật từ mộ cổ.
Cô nương vũ cơ yếu đuối kia lập tức nước mắt giàn giụa, dòng lệ trên gương mặt phủ đầy bụi để lại những rãnh sâu rõ ràng.
Hừm… quả thực là một cảnh tượng buồn cười.
3.
Huynh đệ Phượng gia và Thương Hằng lau sạch bụi đất trên mặt, thần sắc mỗi người một khác.
Chỉ có nữ vũ cơ kia, vẻ đáng thương động lòng người, nghẹn ngào hỏi: “Tỷ chính là A Ngô tỷ tỷ sao? Muội thường nghe các ca ca nhắc đến tỷ, luôn coi tỷ là tấm gương để noi theo.”
“Nhưng tại sao vừa trở về, tỷ lại hủy hoại ngôi nhà của chúng ta?”
“Đại ca, chúng ta không còn nhà nữa rồi!”
Ả yếu ớt bổ nhào vào lòng Phượng Lăng, tìm kiếm sự an ủi.
Phượng Lăng nhìn ta, lại nhìn nữ vũ cơ trong lòng mình, nhất thời bối rối không biết phải làm sao.
Dù sao đi nữa, ta vẫn là thân muội muội ruột của hắn.
Cho dù hắn ta có thương tiếc nữ vũ cơ kia, cũng không thể hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của ta.
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể thở dài, vỗ nhẹ lên lưng ả, đẩy ra một chút, trấn an: “Doanh Doanh, đây dù gì cũng là soái phủ!”
Phải, soái phủ.
Nơi này chỉ dành riêng cho Nguyên soái cư ngụ.
Ngay cả Phượng Lăng và Phượng Tiêu, hai huynh đệ của ta, nếu không được ta cho phép, cũng không được tùy tiện ra vào.
Nhưng trớ trêu thay, bọn họ lại để một nữ nhân phong trần cư trú trong soái phủ.
Chỉ vì ả có vài phần giống ta, đã có thể thay thế ta hay sao?
Giờ ta đã trở về, ả còn tư cách gì mà gọi nơi này là nhà của mình?
Dù ta không tự tay hủy hoại soái phủ, ả cũng phải cút đi!
Ta tiện tay châm lửa vào một chiếc hỏa chiết, rồi ném thẳng vào đống tàn tích.
Dù chỉ là một mảnh gỗ cũng không muốn giữ lại.
Nếu phải hủy, thì phải hủy sạch không còn gì!
Ánh mắt ta dừng lại trên người nữ vũ cơ.
Chính xác hơn, là trên miếng ngọc bội màu đen đang treo trên cổ ả.
Ả căng thẳng lùi lại hai bước, vội vàng nhét miếng linh ngọc vào trong cổ áo.
Thương Hằng tiến lên một bước, chắn trước mặt ta, che chở vũ cơ ở phía sau.
Dùng một giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, y hỏi: “A Ngô, soái phủ nàng muốn hủy cũng đã hủy rồi.”
“Bước tiếp theo, nàng muốn làm gì? Trẫm có thể cùng nàng!”
Ta nhìn y, nụ cười trên môi mang theo ý vị sâu xa, chỉ tay về phía góc đế đô, nơi đặt Anh Hồn Điện.
“Đến lấy lại linh ngọc của ta.”
Vừa dứt lời, liền thấy trên gương mặt Thương Hằng thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
You cannot copy content of this page
Bình luận