Phế Hậu

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Ta ngồi xuống bên cạnh ngài, cúi đầu thở dài một tiếng:

 

“Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, hôm nay thích ai thì sẽ sủng ái người ấy. Chúng ta là thân phận nô tài, nào dám phán đoán thánh tâm?”

 

Tiểu điện hạ rất hiểu chuyện, ngài không hỏi thêm gì nữa, chỉ lăn một vòng rồi lại quay về chỗ cũ.

 

“Thiên Hòa tỷ tỷ, ý tỷ nói là hôm nay phụ hoàng thích Tiêu Quý Tần, sau này cũng sẽ thích người khác, đúng không?” 

 

Ngài ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn ta hỏi.

 

Ta nhịn không được bật cười:

 

“Ta đâu có nói vậy, điện hạ nghĩ sao thì chính là như vậy.”

 

Tiểu điện hạ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi:

 

“Tỷ lúc nào cũng nói như thế, thật là gian xảo.”

 

Ta im lặng, không đáp lời.

 

“Mẫu phi của ta sẽ cứ như vậy mà buồn mãi sao?” 

 

Một lúc sau, tiểu điện hạ lại hỏi.

 

Ta lắc đầu:

 

“Nô tỳ cũng không biết. Chờ đến khi nương nương nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ trở lại như trước thôi.”

 

“Vậy nên trong thời gian này, điện hạ hãy dành nhiều thời gian ở bên nương nương, trò chuyện với người, giúp người bớt buồn. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn phần nào.”

 

“Ta biết rồi.” 

 

Tiểu điện hạ đáp, giọng nói mềm mại mà kiên định. 

 

“Nhưng ta vẫn ghét Tiêu Quý Tần, ta không thích bà ta!”

 

“Điện hạ không cần thích nàng ta, nhưng nàng ta là bề trên của người. Lễ nghĩa nên giữ thì không thể thiếu, tuyệt đối không được để kẻ khác nắm thóp.” 

 

Ta nhẫn nại dặn dò ngài ấy.

 

Tiểu điện hạ trầm tư hồi lâu, sau cùng mới nặng nề gật đầu:

 

“Ta hiểu ý tỷ rồi, ta biết phải làm gì.”

 

“Ừm.” 

 

Ta khẽ mỉm cười, tặng ngài ấy một lời khen ngợi như thường lệ:

 

 “Điện hạ giỏi quá!”

 

3

 

Tiểu điện hạ là một đứa trẻ thông minh. 

 

Nhờ có ngài ấy ngày ngày bầu bạn, Nhu Phi nương nương dần dần tỉnh ngộ. 

 

Không có phu quân, bà vẫn còn nhi tử. 

 

Nếu cứ tiếp tục đắm chìm trong u sầu như vậy, nhi tử duy nhất của bà cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

 

Bà bắt đầu vực dậy tinh thần, dần dần chấp nhận sự thật rằng Hoàng đế bạc tình đa tâm, và học cách dồn hết tâm tư vào con trai mình.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm. 

 

Một nữ nhân, chỉ cần không còn cố chấp với tình yêu của bậc đế vương, thì nàng mới có thể sống sót trong chốn thâm cung này.

 

Thế nhưng ta lại quên mất rằng, Nhu Phi nương nương được sủng ái suốt nhiều năm, đã là cái gai trong mắt nhiều người từ lâu. 

 

Từ khi bà bước vào hậu cung, rất nhiều thứ, bà không cần tranh đoạt cũng dễ dàng có được. 

 

Đối với một số người, điều đó chính là tội nghiệt.

 

Huống chi bà xuất thân thấp kém, được độc sủng nhiều năm lại càng khiến bà khinh thường và không muốn dùng đến những thủ đoạn hèn hạ. 

 

Trước đây còn có Hoàng thượng che chở, nhưng giờ đây khi đã mất đi sủng ái, bà chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt, không hề có sức chống đỡ trước kẻ khác.

 

Mưu kế hãm hại đến bất ngờ, đến khi Nhu Phi nương nương kịp nhận ra, thánh chỉ của Hoàng thượng đã tới trước rồi.

 

Nhu Phi bị giáng xuống làm Nhu Chiêu nghi, cấm túc nửa năm. 

 

Đối với bà, đây không khác gì một sự sỉ nhục.

 

Tinh thần mà bà khó nhọc vực dậy, trong chớp mắt lại sụp đổ hoàn toàn. 

 

Không bao lâu sau, bà lâm bệnh.

 

Cả cung điện chìm trong bầu không khí lo sợ. 

 

Hoàng thượng cũng có đến thăm bà một lần. 

 

Suy cho cùng, bao nhiêu năm tình cảm, không thể nói quên là quên được.

 

Thế nhưng, nỗi bi thương lớn nhất chính là lòng đã ch*ết. 

 

Nhu Phi nương nương đối với vị quân vương từng là tình yêu cả đời mình nay đã hoàn toàn thất vọng, đến nửa câu cũng không buồn đáp lại.

 

Hoàng đế nổi trận lôi đình, từ đó Cảnh Dương Điện hoàn toàn trở thành lãnh cung.

 

Sau đó, Nhu Phi nương nương lâm bệnh triền miên. 

 

Dù Hoàng thượng không hạ lệnh cấm Thái y ra vào cung, nhưng từng thang thuốc đưa xuống cũng chẳng thể giúp bà khá hơn.

 

Cảnh Dương Điện thiếu đi người quản lý đại cục, chẳng bao lâu sau cây đổ khỉ tan, cung nữ và thái giám trong điện đều nhao nhao tìm đường thoát thân.

 

Tiểu điện hạ ngày càng lo lắng, đêm đến cũng chẳng dám ngủ yên. 

 

Dù Nhu Phi nương nương luôn an ủi ngài ấy rằng bà sẽ khỏe lên, nhưng ta biết hoàn tử chỉ giả vờ tin mà thôi. 

 

Ban đêm, ngài ấy lại lặng lẽ trốn trong chăn khóc thút thít.

 

Ta không biết từ khi nào, ngài ấy đã học được cách giấu mọi chuyện trong lòng, lặng lẽ trưởng thành ở nơi ta không thể nhìn thấy.

 

Còn ta, kẻ đứng bên lề cuộc cục, chẳng thể làm gì. 

 

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện ngày một tồi tệ hơn.

 

Bệnh tình của Nhu Phi nương nương ngày càng nặng. 

 

Tiểu điện hạ không rời bà nửa bước, cả ngày đều ở bên giường bệnh.

 

Tiết trời càng lúc càng lạnh, nỗi lo trong lòng ta cũng ngày một nặng trĩu.

 

Từ khi nương nương thất sủng, đồ ăn mà Nội vụ phủ đưa đến đều qua loa, ngay cả vật dụng hàng ngày cũng bị khấu trừ không ngừng. 

 

Đến khi vào đông, than sưởi ấm cũng chỉ còn lại một giỏ nhỏ lẻ tẻ.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page