Hắn lè lưỡi, vẻ mặt đầy tủi thân rồi lủi thủi chạy về giường nằm.
Ôi! Ban ngày thì phải xử lý cung vụ, ban đêm còn phải hầu hạ tiểu Hoàng đế, cuộc sống này thật chẳng dễ dàng chút nào!
Nhớ lại lời phụ thân ta từng nói năm đó, hóa ra chẳng có câu nào là thật cả!
Trước khi tiến cung, phụ thân ta đã vẽ ra viễn cảnh đẹp đẽ vô cùng.
Nào là trong cung đồ ăn thức uống, vui chơi giải trí thứ gì cũng là hạng nhất thiên hạ.
Nói rằng nhà chúng ta cái gì cũng có, ta vào cung chẳng cần tranh giành với ai, chỉ việc ăn ngon uống sướng là đủ rồi.
Ta nghe xong, ngây ngốc tin là thật.
Còn hỏi: “Biểu đệ Hoàng đế từ nhỏ đã bị ta đánh cho sợ hãi, hắn sẽ không đồng ý đâu, đúng không?”
Phụ thân vỗ ngực đầy tự tin nói: “Chuyện này cứ để ta lo!”
Ngày hôm sau, ta nghe nói phụ thân ôm chặt cột trụ ở Ngự thư phòng mà gào khóc, nói muốn “tử gián”.
Nội dung của “tử gián” này lại là ép Hoàng thượng lấy ta làm Hoàng hậu.
Chuyện này ồn ào đến nỗi về sau bá quan văn võ trong triều đều học theo.
Nhà nào có con gái đến tuổi mà không ai hỏi cưới, liền tìm mọi cách đưa hết vào trong cung.
Theo lời của A Nhiêu, nơi đây đã trở thành “địa điểm dưỡng lão lý tưởng nhất”.
Nàng ấy còn nói: “Ngươi nghĩ xem, chúng ta lấy chồng để làm gì? Không phải là để sống an ổn hay sao? Trên đời này có nơi nào yên ổn hơn hoàng cung? Nhà chúng ta chẳng cần tranh sủng hay dựa hơi, đến sinh con cũng chẳng cần phải bận tâm!”
“Chỉ cần giữ vững vị phận, tương lai dù là làm Thái hậu hay Thái phi, vẫn được người ta dâng lên sơn hào hải vị, có ai quan tâm Hoàng đế là ai đâu!”
Câu nói này thật chí lý!
Chí lý đến mức khiến ta lập tức xiêu lòng điên cuồng!
Thế là mấy người chúng ta liền tranh thủ đêm khuya tiến cung, chiếm trọn những vị trí cao trong hậu cung, còn đặc biệt chừa lại một chỗ Quý phi cho nữ nhi của Tể tướng sắp hòa ly.
Đến khi tiểu Hoàng đế kịp phản ứng thì hậu cung đã gần như chật kín phi tần.
Mà những người này, ai nấy đều là thiên kim của các đại thần, không ai có thể đắc tội được.
Chúng ta không chỉ chiếm hết vị phần, còn xếp lịch tuần tự, thay nhau hầu hạ Hoàng thượng.
Nếu có ai hôm nào đặc biệt cần thiết, chỉ cần thương lượng với người thị tẩm ngày hôm đó, rồi đưa cho Hoàng thượng một đóa hoa nhỏ màu đỏ làm dấu.
Thục phi gọi chuyện này là “lật thẻ bài của Hoàng thượng.”
Sau một loạt sắp xếp rối rắm như vậy, tiểu Hoàng đế cũng coi như hoàn toàn chịu thua, mặc cho chúng ta tùy ý giày vò.
Đôi khi nghĩ lại, ta cũng thấy Hoàng thượng thật chẳng dễ dàng gì.
Nhìn tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn cuộn mình trong chăn, ta bỗng có chút thương cảm.
Hắn cựa quậy hai cái trong chăn, có vẻ không vui, chất vấn: “Ánh mắt của biểu tỷ là sao vậy?”
Ta bật cười, xoa xoa đầu hắn, nói: “Nhìn ngươi lớn lên cũng khá đẹp trai đấy, được chưa?”
Hắn ngượng ngùng rúc sâu hơn vào trong chăn, đôi má dường như thoáng ửng đỏ.
“Vậy nếu trẫm đẹp trai như thế, biểu tỷ có thể thường xuyên tặng trẫm mấy đóa hoa nhỏ được không?”
Ta không nhịn được phì cười, nhìn hắn thật kỹ.
Mày mắt thanh tú, gương mặt cũng không tệ, chỉ là vẫn còn vẻ non nớt chưa nảy nở hết.
Ta vén chăn lên, thấy ngực bụng của hắn trắng bóc một mảnh, cơ bụng với cơ ngực chẳng thấy đâu.
Ta thở dài: “Ngươi còn quá nhỏ, đợi trưởng thành thêm chút nữa rồi nói.”
Hắn trừng mắt nhìn ta, đôi môi bĩu ra đầy ấm ức.
Sáng hôm sau, vừa gặp ta, Hiền phi đã tò mò hỏi: “Thế nào? Cảm giác thị tẩm đêm qua ra sao?”
Ta trợn mắt, quát nhỏ: “Muốn chết à! Chuyện này có thể tùy tiện hỏi ở đây sao?”
Hiền phi mặt mày đắc ý, nụ cười còn mang theo vài phần hả hê, giống như đang chờ xem trò vui vậy.
“Chuyện này có gì đâu!” Hiền phi nhún vai, cười nói.
“Hoàng thượng còn quá nhỏ, thị tẩm chẳng khác nào trông trẻ con. Ta còn nghĩ nên đưa cho hắn mấy quyển tiểu nhân thư (truyện thiếu nhi), để hắn đọc và học hỏi cho đàng hoàng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận