Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Ta bước đến, bà nhận lấy bát canh lê từ tay ta, rồi nhét chồng thư cầu thân kia vào tay ta, nói với vẻ hào hứng:

 

“Đây là mấy vị công tử, đều xuất thân cao quý, thân cao tám thước, tài hoa hơn người, con định chọn ai?”

 

Ta cúi đầu nhìn chồng thư, trong thoáng chốc không biết nên quyết định thế nào.

 

“Vãn Ngưng à, chuyện hôn sự thường là phụ mẫu định đoạt, mối mai khuyên nhủ, nhưng đám mối này nói thì hay lắm, mà ta tin chắc bọn họ cũng coi như bỏ hai năm học cách đề phòng bị lừa đảo.”

 

“Lừa đảo?” 

 

Ta cau mày, lại nghe bà bắt đầu nói những điều ta không hiểu.

 

“Đám thư này toàn là lời tốt đẹp thêu dệt lên mà thôi.” 

 

Nghiêm Cẩm Phù lấy lại chồng thư từ tay ta, tiện tay ném sang một bên, nhìn ta với ánh mắt nghiêm túc:

 

“Trước khi thành thân, con không muốn biết mặt phu quân tương lai của mình, thậm chí tìm hiểu một chút sao?”

 

“Nhưng biết bằng cách nào ạ?”

 

Nghiêm Cẩm Phù trầm ngâm một lát, rồi lên tiếng:

 

“Hai ngày nữa, tại Hồng Trần Các sẽ có đại hội hoa khôi…”

 

Ta nghe mà giật mình, lập tức ngắt lời bà:

 

“Mẫu thân, người điên rồi sao? Những nơi như vậy chúng ta không thể tới!”

 

“Ta mà dẫn con đi, chẳng phải lão Thẩm sẽ chém ta một đao sao?” 

 

Bà cong môi cười, tiếp lời:

 

“Ý ta là sau đại hội hoa khôi, nàng ta sẽ biểu diễn khúc nhạc tế thần dưới gốc cây cổ thụ ở phía bắc thành.”

 

“Đến lúc đó, các công tử khắp kinh thành đều có mặt, con muốn gặp ai mà chẳng được?”

 

Khúc nhạc của Hồng Trần Các được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất, ta cũng muốn được nghe một lần, nhưng những nơi như vậy quả thực không thích hợp cho nữ tử lui tới.

 

Nghiêm Cẩm Phù như nhìn thấu tâm tư ta, nháy mắt một cái đầy ẩn ý:

 

“Ta đã chuẩn bị sẵn hai bộ nam trang rồi.”

 

Nếu đã gả chồng, có lẽ ta sẽ không còn cơ hội nghe khúc nhạc của Hồng Trần Các nữa.

 

Nghĩ vậy, ta khẽ gật đầu, đồng ý với bà.

 

Nghiêm Cẩm Phù thở dài một hơi trong lòng:

 

“Giá mà được mặc nam trang đến kỹ viện xem đại hội hoa khôi thì tốt biết bao.”

 

Ta hốt hoảng giữ chặt lấy tay bà, lần nữa nhắc nhở:

 

“Mẫu thân, chuyện đến Hồng Trần Các, chỉ nghĩ thôi cũng không được!”

 

Nghiêm Cẩm Phù trừng mắt nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng không nói thêm lời nào.

 

4

 

Sau đại hội hoa khôi, ai ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của hoa khôi.

 

Màn biểu diễn của hoa khôi chỉ là phần mở đầu, sau đó còn có thi hội, vì thế hầu như các công tử tài hoa khắp kinh thành đều đến góp mặt.

 

Ta và Nghiêm Cẩm Phù ngồi trên lầu hai của một trà quán, từ đây có thể thu hết mọi sự vào tầm mắt.

 

Nghiêm Cẩm Phù vừa thưởng thức điểm tâm, vừa chậc lưỡi nói:

 

“Con nhìn xem, kia chính là công tử nhà Lý Thị Lang, trên mặt hắn có nốt ruồi to đến vậy, sao trong tranh vẽ lại không thấy nhỉ?”

 

“Bây giờ lại nhìn tiểu hầu gia của phủ Dũng An Hầu đi, từ đầu đến giờ ánh mắt chưa từng rời khỏi hoa khôi. Cái tính háo sắc này, sau này chắc chắn phải nạp tám bà thiếp…”

 

Những người tới cầu thân đều bị bà xét nét không thương tiếc, ta đột nhiên cảm thấy bản thân e rằng khó mà gả đi được.

 

Không lâu sau, hoa khôi Nhan Hải Đường bước lên sân khấu được dựng dưới gốc cây cổ thụ, trên tay ôm cây tỳ bà, khiến toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Giờ đây đã vào thu, nhưng nàng ta chỉ khoác một tấm lụa mỏng màu đỏ như sương, làn da trắng muốt mơ hồ ẩn hiện dưới lớp vải.

 

Trang dung trên mặt nàng ta được điểm tô bằng những sắc màu rực rỡ nhất, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười, nét diễm lệ đủ khiến lòng người mê đắm.

 

Ngón tay nàng ta lướt nhẹ trên dây đàn, ta cũng bất giác mỉm cười theo.

 

Nàng ta gảy đàn vô cùng điêu luyện, khiến người nghe say mê đắm chìm.

 

Tiếng tỳ bà lúc tựa như tơ mỏng trong gió, lúc lại vững chãi như tùng bách trên vách đá.

 

Nhưng đến khúc kết, vài âm thanh rời rạc khiến giai điệu trở nên hỗn loạn.

 

Ta thoát khỏi cơn mê, lúc này mới nhận ra nàng ta đang cúi đầu nhìn cây tỳ bà trong tay, vẻ mặt thoáng chút u sầu.

 

Nha hoàn bước đến bên cạnh, nhắc nhở hồi lâu, nàng ta mới ôm tỳ bà đứng dậy, cúi chào rồi rời khỏi sân khấu.

 

“Thưa mẫu thân, con xuống dưới một lát, sẽ quay lại ngay.”

 

“Con gặp ý trung nhân rồi sao? Không cần vội vàng như vậy…”

 

Ta đứng bật dậy, chưa để Nghiêm Cẩm Phù nói hết câu, đã nhanh chân rời đi.

 

“Đứa trẻ này chẳng phải là một tiểu thư khuê các cổ đại sao? Sao lại có lúc thiếu dè dặt như vậy? Không biết là gặp ai nữa đây…”

 

Tiếng lòng của Nghiêm Cẩm Phù vang lên bên tai ta, nhưng khi ta đi xa hơn, âm thanh ấy dần biến mất.

 

Những lời đó khiến ta không khỏi cảm thấy lúng túng, mặt bất giác đỏ bừng lên.

 

Khi ta chạy xuống lầu, bên gốc cây cổ thụ đã không còn bóng dáng Nhan Hải Đường.

 

Ta đảo mắt tìm kiếm, liền nhìn thấy bóng đỏ của nàng ta thoáng qua, vội vàng đuổi theo.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page