“Chẳng lẽ thể diện lại quan trọng hơn con người sao?”
Tứ phòng lại lên tiếng:
“Nhưng tỷ làm mất mặt lão gia, sau này lão gia ở thương trường chẳng tránh khỏi bị người ta chê cười.”
Mẫu thân giận đến mặt đỏ bừng, cổ cứng lại, vừa định nói gì đó thì phụ thân đột nhiên đập bàn, ngắt lời:
“Câm miệng! Ngươi quá đáng rồi, ta bảo ngươi quỳ xuống, lời ta như gió thoảng bên tai sao?”
Đôi mắt mẫu thân ngấn lệ, nghẹn ngào nói:
“A Thừa, ta đã từng nói với chàng, ở nơi ta từng sống, chỉ quỳ trời đất, quỳ phụ mẫu. Chàng chưa từng bắt ta hành đại lễ này, chàng quên rồi sao?”
Phụ thân thoáng có chút động lòng, nhưng Nhị phòng lại nhanh miệng chen vào:
“Ở đây đâu phải nhà của tỷ, tỷ muốn làm gì thì quay về nhà mình mà làm!”
“Ồ, đúng rồi, hình như lão gia từng nói tỷ không về được nữa, ôi trời, cái miệng đáng ch*ết này của tôi!”
Bà ta vừa nói vừa giả vờ tự đánh lên miệng mình, giọng điệu lại mang vẻ đắc ý.
Lục Thừa lập tức phất tay:
“Phạt phu nhân vào từ đường sám hối, quỳ đến bao giờ biết sai thì mới được ra.”
Ta và mẫu thân bị người áp giải rời đi.
Nhưng trước khi đi, ta vẫn thấy ánh sáng cuối cùng trong mắt mẫu thân dần tắt.
5
Nói là không mong đợi thì là dối lòng.
Nhưng chờ rồi, quả thực Thẩm Tử Mộ không hề đuổi theo.
Tại từ đường, gió thu se lạnh, giữa tiết cuối thu càng thêm giá rét đến thấu xương.
Một ma ma giám sát chúng ta ngồi ở cửa từ đường, đầu gật gù ngủ gà ngủ gật.
Ta khẽ nhích chân tê dại, không ngờ mụ ta đột nhiên tỉnh dậy, cây roi tre trong tay vút qua kêu “vút” một tiếng:
“Quỳ ngay ngắn lại!”
Ta là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, chịu một roi này, ta đau đến rơi nước mắt.
Nhìn dáng vẻ ta như vậy, ma ma kia đắc ý vô cùng.
Mẫu thân tức giận quát:
“Nô tài to gan!”
Ma ma kia lại cậy thế, quất thêm một roi mạnh mẽ vào lưng ta, rồi cười mỉa:
“Phu nhân chớ trách, đây cũng là lệnh của lão gia mà thôi.”
Nói xong, mụ ta còn giở giọng châm chọc:
“Chẳng phải lo ngài lại làm loạn đòi “về nhà” sao, lão gia bảo ta phải giám sát cẩn thận.”
Roi tre lại quất lên, lần này rơi thẳng trên người mẫu thân.
Mụ ta còn kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
“Lão gia nói, quỳ cũng phải có dáng dấp, đừng để mất mặt Lục phu nhân.”
Ta muốn phản kháng, nhưng mẫu thân lại kéo ta lại.
“Vì sao vậy, nương? Rõ ràng mụ ta được đằng chân lân đằng đầu!”
Thế nhưng, khuôn mặt mẫu thân lại hiện vẻ khó nhịn mà phấn khích:
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Ma ma kia lập tức quất thêm một roi, quát lớn:
“Đang nói thầm cái gì đó!”
Ta nhìn khuôn mặt méo mó của mẫu thân, cứ ngỡ người đã bị chọc giận đến mức mất lý trí, vội thì thầm:
“Mẫu thân, người sao vậy?”
Người không trả lời ngay, chịu đựng đôi chân đã tê cứng, đứng bật dậy, tung một cước đá bay ma ma kia.
“Ta đã nể mặt ngươi, ngươi lại không biết điều mà nhặt lên đeo!”
Sau đó, mẫu thân đoạt lấy cây roi tre, vút mạnh vài cái, quất thẳng vào người mụ ta.
Chẳng mấy chốc, mặt ma ma đã rướm máu, cả người lăn lộn bò chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn:
“Điên rồi, phu nhân điên rồi!”
Mẫu thân ném cây roi đi, mỉm cười nói:
“Đủ điểm rồi. Hệ thống bảo, chỉ cần chúng ta ch*ết một lần, liền có thể trở về thế giới thực!”
Ta chẳng hiểu mẫu thân nói gì về điểm, về hệ thống, hay thế giới thực.
Nhưng ngay sau đó, người ôm chặt lấy ta:
“Ta đã tranh thủ rất lâu. A Bình, con có nguyện ý đi cùng ta không?”
Cái thế giới này quả thực chẳng có gì đáng giá.
Một người phụ thân cổ hủ, những di nương phiền phức, và một kẻ bạc tình.
Vì thế, ta ôm chặt lấy mẫu thân, đáp:
“Vâng, chúng ta cùng ch*ết.”
Cái gì mà thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư?
Tất thảy đi gặp quỷ đi!
6
Mẫu thân nói, ch*ết cũng là một loại nghệ thuật.
Người hỏi ta muốn chọn cách ch*ết nào.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi chạy vào phòng, mang ra rất nhiều thứ.
Đó là một chồng giấy, trên giấy là những dòng chữ thanh tú.
Nào là: “Thân không cánh phượng bay đôi, lòng tự hiểu ý tương thông.”
Nào là: “Đi qua rừng hoa chẳng ngoảnh đầu, nửa vì đạo hạnh, nửa vì chàng.”
Lại có cả: “Nắm tay người, nguyện cùng người bạc đầu.”
Ngoài ra, còn có tranh chân dung ta được vẽ tỉ mỉ.
Và nhiều món đồ nhỏ xinh, những món trang sức bằng ngọc tuyệt đẹp.
Tất cả đều là những thứ Thẩm Tử Mộ gửi cho ta mỗi năm.
Ta cẩn thận kiểm lại một lượt, rồi gói chúng vào một bọc lớn.
Có lẽ mẫu thân đoán được ý định của ta, người nói:
“Con cứ đi đi. Ta sẽ bảo hệ thống sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Đến lúc đó, mẫu thân sẽ dẫn con đi tìm một nam nhân tốt.”
Ta gật đầu, hỏi người:
“Mẫu thân… người định làm gì?”
Người cười khổ, trong mắt ẩn chút bất đắc dĩ:
“Ta muốn đi tìm phụ thân con.”
Thế là, vào cùng một thời điểm, ta và mẫu thân mỗi người một nơi, tự thực hiện ý định riêng của mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận