Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

 

“Ừ.”

 

“Đây là nơi nào? Ta thấy nơi này không có lối ra, rốt cuộc ta vào đây bằng cách nào?” Ta lại tiếp tục chất vấn.

 

“Đây là một không gian do trận pháp tạo thành, dẫn dắt bởi pháp khí Thanh Long Ngọc Bội.” Tạ Từ chậm rãi giải thích: “Về việc tại sao ngươi vào được đây, ta cũng không rõ.”

 

“Ồ, vậy bao giờ chúng ta mới ra ngoài được?” 

 

Nơi này tuy an toàn, nhưng thực sự quá mức tẻ nhạt.

 

“Ngươi đã vào được, thì tự mình ra đi.” Tạ Từ nhàn nhạt đáp.

 

Ta lại từ lời nói đó nghe ra chút khinh thường.

 

Từ nhỏ pháp lực của ta đã thấp kém, luôn bị người khác coi thường. 

 

Cái gì? Ý tứ trong ánh mắt của Tạ Từ đó là gì? 

 

Hắn cũng khinh thường ta sao?

 

Không phải chỉ là ra ngoài thôi ư, ta dùng cách đã vào đây thử xem!

 

Lúc đến đây, ta rơi xuống ngay trước giường, vậy chắc hẳn là từ chiếc gương đối diện giường mà vào. 

 

Ta quyết định thử một lần nữa!

 

Nghĩ vậy, ta bèn nhắm mắt lại, tay kết ấn, vận hết tốc lực lao thẳng về phía chiếc gương.

 

Nhưng do đã nhắm mắt, ta không hề thấy khóe môi của Tạ Từ khẽ cong lên, như thể đang cười khẽ.

 

Rầm!!! 

 

Đ/â/m thẳng vào chiếc gương, nhưng đó lại là gương thật.

 

“A!” 

 

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp trời đất.

 

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ta dường như nghe thấy tiếng cười của ai đó vọng lại.

 

Nằm trên mặt đất một lúc lâu, vẫn cảm thấy đau đến mức không đứng dậy nổi, bất đắc dĩ đành hướng Tạ Từ cầu cứu: “Ngươi có thể đỡ ta một chút được không? Thật sự rất đau mà.”

 

“Ha ha.”

 

Lần này thì không nghe nhầm nữa, Tạ Từ thật sự đang cười nhạo ta!

 

Giọng cười của thiếu niên trầm thấp nhưng lại mang theo sự trong trẻo, nghe cực kỳ dễ chịu.

 

“Ngươi quả là rất biết tự làm khó mình.” 

 

Tạ Từ cố nén nụ cười nơi khóe môi, chậm rãi bước đến bên cạnh.

 

Hắn cúi người, ôm lấy ta, sau đó nhẹ nhàng đặt ta trở lại giường, rồi tìm đến viên đan dược hôm qua để giúp ta giảm đau.

 

Nằm lại trên giường, ta vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm: “Thật kỳ quái, rõ ràng ta đã vào bằng cách đó mà.” 

 

Ta vẫn cảm thấy khó tin, nhưng tuyệt đối không dám thử lại nữa. 

 

Thử thêm lần nữa, có khi thành thử thách tính mạng thật mất!

 

Ánh dương xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên một góc giường, lúc này ta mới đột nhiên phát hiện, mặt trời trong bí cảnh này hóa ra cũng giống hệt thế giới bên ngoài, vẫn là ngày lên đêm xuống.

 

Chợt nhớ đến lời tiên sinh giảng dạy trong Hồ tộc thuở trước…

 

Thế gian này có vô số bí cảnh do các bậc đại năng tạo ra, nhưng phần lớn đều có một thiết lập cố định, cảnh sắc bốn mùa bất biến. 

 

Vậy mà nơi đây lại chẳng khác gì thế giới bên ngoài, kẻ tạo nên bí cảnh này hẳn là một nhân vật có tu vi sâu không lường được.

 

Tạ Từ nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường, ánh mắt mải mê dõi theo tia nắng mà thất thần. 

 

Là nàng thật sự không biết gì, hay chỉ đang cố tình diễn kịch?

 

Nếu là thật, thì quả thực là ngu ngốc đến đáng thương. 

 

Còn nếu là giả…

 

Pháp lực yếu kém như vậy, căn bản không thể gây ra chút uy hiếp nào.  

 

Những kẻ kia nếu phái nàng đến, chẳng phải là quá coi thường hắn hay sao?

 

Dù gì tạm thời cũng không thể rời khỏi đây, cứ để nàng ở lại đi, xem chừng những ngày tiếp theo sẽ có không ít điều thú vị.

 

Nghĩ đến đây, khóe môi Tạ Từ khẽ cong lên, một nụ cười thoáng qua mà chính hắn cũng không nhận ra.

 

  1.  

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua, mỗi ngày của ta, ngoài ăn và ngủ ra thì chỉ là nhìn Tạ Từ ngồi tĩnh tọa tu luyện.

 

Mấy ngày ở chung, dần dần ta cũng quen thuộc hơn. 

 

Hóa ra Tạ Từ chỉ là một tán tu bình thường, ngày thường nhận các nhiệm vụ treo thưởng để tiêu diệt yêu quái, quỷ mị mà kiếm sống.

 

Ban đầu ta có chút e sợ, nhưng sau vài ngày tiếp xúc, ta phát hiện Tạ Từ tuy lạnh lùng nhưng thực sự rất tuấn mỹ.

 

Hôm nay, Tạ Từ lại đang ngồi nhập định. 

 

Ta cố tình đi qua đi lại trước mặt, nhưng hắn chẳng thèm để ý, hẳn là đã chìm sâu vào trạng thái tu luyện.

 

Lòng nảy sinh ý đùa nghịch, ta cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Từ, chăm chú nhìn kỹ hắn.

 

Chậc chậc, lông mi thật dài, làn da thật đẹp, trông vừa trắng vừa mịn, cảm giác chạm vào hẳn là rất tuyệt.

 

Nghĩ đến đây, bàn tay ta không tự chủ được mà đưa lên.

 

Nhưng khi tay vừa vươn ra được một nửa, một bàn tay thon dài, lành lạnh đã nắm lấy đầu ngón tay ta. 

 

“Định làm gì?” Giọng nói lành lạnh của Tạ Từ vang lên bên tai.

 

Ta cứng đờ người, bị bắt tại trận khi còn đang định “ra tay”, thật sự quá mức xấu hổ.

 

Lúng túng cố rút đầu ngón tay ra khỏi tay Tạ Từ, nhưng không thành công.  

 

Không cam lòng, ta lại thử vài lần nữa, nhưng vẫn bị giữ chặt không buông.

 

Tạ Từ yên lặng nhìn hành động giãy giụa của ta, ánh mắt thâm thúy như đang nghiền ngẫm điều gì đó. 

 

Bất đắc dĩ, ta buông xuôi, giọng lí nhí như chuột chạy qua khe cửa: “Nhìn… nhìn thấy da ngươi đẹp quá, ta không kiềm được… liền…”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page