Khôi Lỗi Sư

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tần Hướng Uyên đưa tôi về nhà, lúc chia tay, ông đột nhiên hỏi:  

 

“Em thấy lời của Dư đại sư có đáng tin không?”  

 

Tôi suy nghĩ một lúc:  

 

“Em không quá thông thạo về lĩnh vực này.”  

 

“Nhưng nếu Dư đại sư nói mọi thứ chỉ là ảo tưởng của Vương Dĩ Dân, thì tám, chín phần là đúng.”  

 

“Khả năng còn lại chỉ có một phần là do ông ta gặp phải thứ gì có đạo hạnh quá cao…”  

 

5  

 

Sáng hôm sau, tôi và Tần Hướng Uyên cầm vé mà Vương Dĩ Dân tặng, đi xem buổi diễn múa rối của anh ta.  

 

Khán giả khá đông, có vẻ Vương Dĩ Dân cũng là một nghệ nhân múa rối nổi tiếng.  

 

Tôi chẳng hứng thú với mấy trò này, xem mà ngáp liên tục.  

 

Ngược lại, Tần Hướng Uyên lại xem rất chăm chú.  

 

Sau khi buổi diễn kết thúc, chúng tôi vào hậu trường tìm Vương Dĩ Dân.  

 

Không ngờ lại bất ngờ chứng kiến một cảnh hay ho.  

 

Từ trong phòng nghỉ của hậu trường, tiếng Vương Dĩ Dân vang lên:  

 

“Cô còn muốn bám riết tôi đến bao giờ?!  

 

“Tôi cũng không phải loại dễ đối phó đâu! Cẩn thận cả hai đều chẳng được gì!”  

 

Một giọng nói yêu kiều vang lên, có vẻ rất nhẫn nhịn, với giọng điệu an ủi:  

 

“A Dân, hôm nay anh quên uống thuốc rồi phải không?”  

 

“Là em đây mà, A Vân mà anh yêu nhất đây.”  

 

Tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên, theo sau là tiếng kêu kinh hãi của A Vân.  

 

Tôi và Tần Hướng Uyên lập tức xông vào.  

 

Chỉ thấy Vương Dĩ Dân đẩy chặt A Vân vào góc tường, hai tay bóp chặt cổ cô, đôi mắt anh ta lồi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm:  

 

“Gi*ết cô! Gi*ết cô! Gi*ết hết các người!” 

 

Tần Hướng Uyên quát lớn:  

 

“Cảnh sát đây! Thả tay ra!”  

 

Nói rồi, ông bước lên một bước, kéo hai người ra, ép Vương Dĩ Dân vào tường bằng thế kìm tay ra sau.  

 

Tôi vội vàng đỡ lấy A Vân:  

 

“Cô không sao chứ…”  

 

Khi nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, tôi sững người.  

 

Dường như A Vân chỉ quan tâm đến Vương Dĩ Dân, cô ta tiến lên cầu xin:  

 

“Cảnh sát, tôi không sao, đừng làm hại anh ấy.”  

 

“Chỉ là hôm nay anh ấy quên uống thuốc thôi.”  

 

Nghe vậy, Tần Hướng Uyên đành thả tay.  

 

A Vân nhìn Vương Dĩ Dân, trong ánh mắt đầy vẻ đau buồn:  

 

“A Dân, anh… nghỉ ngơi đi nhé.”  

 

“Em sẽ quay lại thăm anh sau.”  

 

Nói xong, cô ta quay lưng rời đi, dáng vẻ có chút loạng choạng.  

 

Sau khi cô ta rời khỏi, dường như Vương Dĩ Dân cũng tỉnh táo lại, cố gắng trấn tĩnh:  

 

“Cảnh sát Tần, không biết hôm nay hai người đến tìm tôi có việc gì?”  

 

Tần Hướng Uyên xoay người, nhìn vào mắt Vương Dĩ Dân với vẻ thăm dò:  

 

“Có một chuyện tôi nghĩ mãi không thông, muốn hỏi anh.”  

 

“Tại sao khi phát hiện bạn gái mỗi ngày thay đổi, phản ứng đầu tiên của anh không phải là báo cảnh sát, mà là đi tìm đại sư phong thủy?”  

 

“Sau đó, khi họ không giải quyết được, anh mới buộc phải chọn cách báo cảnh sát.”  

 

“Anh có thể giải thích không?”  

 

6  

 

Dường như Vương Dĩ Dân đã chuẩn bị từ trước, anh ta bình tĩnh đáp:  

 

“Từ nhỏ tôi đã tin vào những chuyện phong thủy, điều đó không phạm pháp chứ?”  

 

“Có lẽ cảnh sát Tần nên điều tra bạn gái tôi, thay vì hỏi những câu không liên quan thế này.”  

 

Tần Hướng Uyên nhìn Vương Dĩ Dân một lúc lâu, rồi mới đổi sang vẻ mặt lơ đễnh, bất cần đời:  

 

“Đừng căng thẳng, chỉ hỏi cho vui thôi.”  

 

“Nhân tiện, buổi diễn rất xuất sắc đấy.”  

 

“Những con rối của anh lấy ở đâu vậy? Rất tinh xảo.”  

 

Nói rồi, ông có vẻ rất hứng thú, định chạm vào.  

 

Nhưng bị Vương Dĩ Dân quát lớn: 

 

“Đừng động vào!”  

 

Anh ta tỏ vẻ khó chịu:  

 

“Đây là công cụ kiếm sống của tôi, xin đừng chạm bừa.”  

 

“Tôi còn có việc, mời hai người về cho.”  

 

Đối phương đã ra lệnh đuổi khách, tôi và Tần Hướng Uyên không có chứng cứ nào để nghi ngờ, nên đành phải rời đi.  

 

Trên đường, Tần Hướng Uyên có vẻ trầm ngâm:  

 

“Chắc chắn Vương Dĩ Dân này có vấn đề…”  

 

“Bạn gái của anh ta quả thực rất đẹp, không chia tay, đúng là tình yêu chân thật!”  

 

“Ơ? Đồng Đồng? Sao hôm nay em im lặng thế?”  

 

Ánh mắt tôi cứng lại, quay sang nhìn ông:  

 

“Thầy chắc chắn cô A Vân hôm nay là người hôm qua sao?”  

 

Tần Hướng Uyên không hiểu gì, gật đầu:  

 

“Chắc rồi, thị lực tôi 5.0 mà, có thể nhìn nhầm sao?”  

 

Tôi hít một hơi sâu, lắc đầu:  

 

“Không, không phải.”  

 

“Tôi thề, cô A Vân này tuyệt đối không phải là người hôm qua!”  

 

7  

 

Nghe tôi nói xong, Tần Hướng Uyên ngẩn người một lúc lâu, sau đó giơ tay sờ trán tôi:  

 

“Không sốt mà… Sao lại nhìn nhầm được nhỉ?”  

 

Tôi bực bội gạt tay ông ra:  

 

“Chính thầy mới là người nhìn không rõ ấy!”  

 

Tần Hướng Uyên cười khẽ:  

 

“Nghiêm túc thật à, thấy em sợ quá nên tôi đùa để khuấy động không khí chút thôi.”  

 

“Nhưng đúng là phải đến gặp cô A Vân này.”  

 

Chúng tôi trở lại sở cảnh sát, lật lại toàn bộ hồ sơ vụ án để xem xét kỹ hơn.  

 

Phát hiện rằng, A Vân này quá mức bình thường, thậm chí không có bất kỳ vết nhơ nào trong quá khứ.  

 

Nếu phải tìm điểm bất thường, đó chính là cô ta vẫn không rời bỏ Vương Dĩ Dân dù anh ta có những hành vi kỳ quặc.  

 

Tần Hướng Uyên gãi cằm:  

 

“Người bình thường có tính kiên nhẫn tốt đến vậy sao?”  

 

“Đi thôi, đi gặp cô ta xem sao.”  

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page