Mộc Cửu Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhà tôi mở một quán ăn nhỏ. Lượng này cũng chỉ đủ tiêu thụ trong một ngày. Dùng tốt thì tự nhiên sẽ mua lại. Còn giá này…”
Ông chủ mừng rỡ, liên tục đảm bảo: “Tiểu thư đây xưng hô thế nào ạ? Tôi họ Lý, tôi nói cho cô biết, tôi làm nghề này bảy tám năm rồi, tôi dám đảm bảo, cả cái chợ đầu mối này không có nơi nào rẻ hơn chúng tôi đâu! Giá tôi bán cho người khác là năm tệ một cân gạo, tôi bán cho cô bốn tệ rưỡi, thế nào?”
“Ba tệ.” Mộc Cửu Nguyệt mặc cả.
“Thấp quá, không đủ vốn, bốn tệ.”
“Ba tệ mốt.”
“Ba tệ sáu.”
“Ba tệ hai.”
“Thành giao!”
“Ông chủ Lý, phiền ông giao những thứ này đến địa chỉ này.” Mộc Cửu Nguyệt viết địa chỉ nhà mình.
Tuy cô ở tầng sáu, nhưng có một nhà kho và gara, vừa hay đối diện với cổng lớn của tiểu khu, rất dễ tìm.
Còn việc có lo sau này người khác biết cô có vật tư không ư?
Ha ha.
Đến lúc đó cô còn chẳng biết mình ở đâu, sợ ai tìm chứ?
Thuê nhà kho không phải cũng tốn tiền sao?
Tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm!
Người đã quen sống nghèo rất biết cách tính toán chi li.
Mục tiêu của cô là sống sót qua tất cả mọi người, mỗi một tệ đều phải tiêu vào chỗ cần thiết.
Đặt cọc xong, cô lập tức đến nhà tiếp theo.
Nhà này mang đến cho cô một bất ngờ lớn, họ có lương thực cũ.
Lúc Mộc Cửu Nguyệt bước vào, ông chủ và bà chủ đang chau mày ủ dột.
“Sao thế ạ?” Mộc Cửu Nguyệt cười hỏi.
“Ôi, đừng nhắc nữa, người quản lý kho nghỉ việc rồi, kiểm kê hàng hóa mới phát hiện, năm ngoái còn tồn một lô lương thực cũ, giờ ôm cục nợ rồi.” Bà chủ vẻ mặt chán nản: “Thời buổi này, ai mà ăn lương thực cũ chứ? Chỉ có thể bán rẻ cho nhà máy thức ăn gia súc thôi. Lỗ rồi, lỗ to rồi, chỉ sợ nhà máy thức ăn gia súc còn không thèm mua lô này.”
Ánh mắt Mộc Cửu Nguyệt lóe lên.
Lương thực cũ?
Lương thực cũ tốt chứ, lương thực cũ có nghĩa là giá rẻ.
Đến lúc người ăn thịt người, lương thực cũ chính là lương thực cứu mạng cầu còn không được!
Mộc Cửu Nguyệt lập tức cười, nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì to tát. Có bao nhiêu lương thực cũ ạ? Giá cả thế nào?”
Ông chủ và bà chủ nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Mộc Cửu Nguyệt: “Cô muốn mua?”
“Vừa hay mẹ tôi ở quê có thầu một trang trại nuôi heo, trại gà, lương thực cũ cũng không hỏng, vẫn ăn được. Chỉ cần giá cả hợp lý.” Mộc Cửu Nguyệt cười tủm tỉm trả lời.
“Vậy hai đồng một cân? Thế nào?” Bà chủ vội vàng lên tiếng, nhìn Mộc Cửu Nguyệt đầy mong đợi.
Mộc Cửu Nguyệt quay đầu bỏ đi.
Ông chủ đẩy bà chủ ra, vội vàng chặn Mộc Cửu Nguyệt lại: “Ấy, cô đừng nghe vợ tôi nói bừa, toàn là lương thực cũ, làm gì có giá cao như vậy? Một đồng một cân, được không?”
Mộc Cửu Nguyệt giơ ba ngón tay: “Giá mua hết ba hào một cân, đồng ý thì mua.”
Bà chủ sốt ruột: “Giá này, chúng tôi lỗ nhiều quá. Không được không được, thêm chút nữa đi.”
Mộc Cửu Nguyệt đút hai tay vào túi, lơ đãng nói: “Không được thì thôi, mẹ tôi cũng không thiếu chút lương thực đó.”
Nói xong, cô lại làm bộ muốn đi.
Ông chủ cắn răng, đồng ý ngay: “Được, ba hào! Tôi nói cho cô biết, lô lương thực này của tôi chỉ để hơi lâu một chút thôi, cho gia súc ăn thì không vấn đề gì cả! Giá này, tôi thật sự lỗ chết mất!”
Mộc Cửu Nguyệt không nghe ông ta nói nhảm, rút điện thoại ra: “Quét mã thanh toán ở đâu?”
Bà chủ vội vàng đưa mã thanh toán qua: “Tổng cộng là năm nghìn cân ngô, ba nghìn cân đậu nành, sáu nghìn cân lúa mì, tổng cộng là bốn nghìn hai trăm đồng! Cô yên tâm, số cân này tuyệt đối đủ, chỉ có hơn chứ không có thiếu!”
Mộc Cửu Nguyệt thanh toán dứt khoát, để lại địa chỉ: “Tối nay trước tám giờ giao đến đây, không vấn đề gì chứ?”
“Ây, còn phải tốn thêm chi phí cho tài xế và chi phí bốc dỡ nữa.” Bà chủ lẩm bẩm một câu.
Mộc Cửu Nguyệt coi như không nghe thấy.
Dù sao cũng chỉ có bấy nhiêu tiền, thêm một hào nữa cũng không thể.
Mộc Cửu Nguyệt vừa đi, ông chủ và bà chủ lập tức thay đổi thành vẻ mặt vui mừng hớn hở, vứt bỏ được một đống gánh nặng, cuối cùng cũng có không gian để chứa lương thực mới.
Họ vui, Mộc Cửu Nguyệt cũng vui.
Chỉ tốn một phần mười số tiền mà mua được nhiều lương thực như vậy.
Ăn dè sẻn, đủ cho cô ăn mấy năm!
Sau khi đi mấy vòng trong chợ đầu mối, đặt hàng ở vài nơi, số tiền tiêu đi cũng mới chỉ hơn hai mươi vạn.
Hiện tại trong tay cô vẫn còn một triệu tám.
Sở dĩ cô chi li như vậy là vì những thứ sắp mua tiếp theo thực sự rất tốn tiền!
You cannot copy content of this page
Bình luận