Danh sách chương

Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan

02/05/2025

Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi

02/05/2025

Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?

02/05/2025

Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

02/05/2025

Chương 5: Ai với hắn là người yêu?

02/05/2025

Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?

02/05/2025

Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý

02/05/2025

Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi

02/05/2025

Chương 9: Ta sẽ không phụ trách

02/05/2025

Chương 10: Boss không phải là sủng vật

02/05/2025

Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng

02/05/2025

Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết

02/05/2025

Chương 13: Boss là tên biến thái

02/05/2025

Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người

02/05/2025

Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới

02/05/2025

Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss

02/05/2025

Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa

02/05/2025

Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo

02/05/2025

Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân

02/05/2025

Chương 20: Tới đây bắt nạt người

02/05/2025

Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt

02/05/2025

Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ

02/05/2025

Chương 23: Đến đây nào!

02/05/2025

Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới

02/05/2025

Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được

02/05/2025

Chương 26: Thanh mai trúc mã

03/05/2025

Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời

03/05/2025

Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy

03/05/2025

Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại

03/05/2025

Chương 30: Cướp quái là không thể nào

03/05/2025

Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy

03/05/2025

Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn

03/05/2025

Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta

04/05/2025

Chương 34: Muốn ôm một cái không

04/05/2025

Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi

04/05/2025

Chương 36: Cùng ở với người kia

05/05/2025

Chương 37: Cái gì P

05/05/2025

Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau

05/05/2025

Chương 39: Dưới ánh trăng

06/05/2025

Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng

08/05/2025

Tận thế: Cõng Boss đến hạn cuối

Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại

Chương trước

Chương sau

Lời Thương Bích Lạc nói quả thật không sai. Lúc này trong lòng Hạ Hoàng Tuyền như đang đẫm nước mắt, dù bề ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, kiêu sa, nhưng biểu cảm trên gương mặt kia… ừm, thật khó nói cho rõ. Hắn không nói một lời, chỉ ngửa đầu, nửa cười nửa không, chăm chú nhìn cô.

“…Ha ha ha ha.” Hạ Hoàng Tuyền cười gượng mấy tiếng, chống tay vào ghế ngồi thẳng người dậy, “Thật ra, ta chỉ là…”

“A! Xin lỗi! Tôi… tôi thực sự chẳng nhìn thấy gì cả!” Ngôn Tất Hành không biết từ đâu lao tới, một tay che mắt, vừa lắc đầu vừa rên rỉ như sắp chết, “Trời ơi, hai người cũng quá dính nhau rồi đấy! Giữa ban ngày ban mặt mà làm loại chuyện này là sao hả?”

“……” Ai làm chuyện đó chứ?! Hơn nữa còn cố ý nhấn mạnh từ “làm loại” nữa là thế nào? Nghe cứ như đầy ẩn ý xấu xa vậy.

“Tô thượng giáo, thật ngại quá, hai người họ lúc nào cũng thế đó, ha ha ha, nhiều khi tôi cũng thấy mình giống cái bóng đèn ghê gớm. Thầy thấy sao?”

“……” Tô Giác vẫn không nói gì.

“……” Hạ Hoàng Tuyền ôm trán, giây phút này cô đã thấm thía sâu sắc cái gọi là “tai họa từ đồng đội heo”.

Tô Giác vẫn giữ im lặng, chỉ cúi người nắm lấy cổ tay Hạ Hoàng Tuyền: “Đi theo tôi.”

Thế là Hạ Hoàng Tuyền bị kéo đi một cách ngoan ngoãn. Không phải là không thể phản kháng, chỉ là cảm thấy phản kháng thì lại càng mất mặt hơn. Dù gì thì… cô cũng hoàn toàn vô tội cơ mà!

Ngôn Tất Hành tựa vào xe, nhìn bóng hai người họ dần khuất, cười tủm tỉm: “Tốt lắm!” Rồi gật gù, “Quả nhiên phương châm của tôi vẫn là chuẩn không cần chỉnh!”

“Phương châm?”

“Trời ơi, ngốc gì mà ngốc thế…” Ngôn Tất Hành vỗ vỗ vai Thương Bích Lạc đang ngồi dậy, “Chính là câu: không có tiểu tam không bị đánh bại, chỉ có lão nhị không đủ nỗ lực!”

“……” Thương Bích Lạc hơi nhướn mày, nhớ lại chuyện vừa rồi, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười.

“Ngươi… ngươi sao thế?” Ngôn Tất Hành bật dậy, rùng mình ôm lấy cánh tay, “Cái gương mặt cười kiểu biến thái cấp siêu cấp kia là sao hả? Bị muội tử chơi đến hỏng rồi à?!”

Thương Bích Lạc quay đầu nhìn lại, im lặng, gương mặt bình thản đến mức vô tội: “Anh nói cái gì?”

“…Không, không có gì cả.” Dù nụ cười kia nhìn có vẻ bình thường, Ngôn Tất Hành vẫn rùng mình một cái. Hắn bỗng chốc nhận ra hình như… từ trước đến nay, mình đã hiểu lầm một điều gì đó rồi.

Không xa bên kia, tình cảnh của Hạ Hoàng Tuyền cũng chẳng khá hơn là bao. Tuy Tô Giác không nổi giận với cô, chỉ im lặng kéo cô đi, nhưng sao cả người lại toát ra luồng khí giận dữ thế kia? Cảm giác như cô vừa gây ra tội tày trời vậy. Là ghen à? Ghen? Làm gì có chuyện đó!

Xét về quá khứ, cô và Tô Giác chỉ sống chung từ năm 5 tuổi đến 15 tuổi. Hơn nữa, hắn còn lớn hơn cô 11 tuổi. Căn bản không thể nảy sinh thứ tình cảm như yêu đương được. Trừ phi… hắn có sở thích không lành mạnh? Mà hiện tại họ còn đã xa cách suốt ba năm trời. Khoan đã, chẳng lẽ hắn…

Còn đang bối rối, người đàn ông phía trước đột ngột dừng bước, hít sâu vài hơi, sau đó quay người lại, nhìn cô nghiêm túc: “Hoàng Tuyền, đợi sau khi mọi chuyện trước mắt kết thúc, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.”

“…Ừ.” Cái giọng nghiêm trọng kia là sao chứ? Bộ hắn nghĩ mình là cha cô à? Cứu mạng đi, tuổi tác còn chưa đủ để gọi ba đâu, mà với cái gương mặt trẻ con này thì càng không thể!

Có lẽ vì Hạ Hoàng Tuyền tỏ ra rất biết nhận lỗi, nên Tô Giác chớp chớp mắt, rồi mỉm cười dịu dàng: “Vậy nhé, xem như đã hẹn trước rồi.”

“Được.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, tranh thủ hỏi, “Về chuyện tìm phòng thí nghiệm, bọn tôi có thể giúp một tay không?”

“Quá nguy hiểm.” Tô Giác nhíu mày, “Em nên ngoan ngoãn ở lại thì hơn…”

“Đừng xem thường tôi. Tôi rất mạnh đấy.” Hạ Hoàng Tuyền rút tay khỏi tay hắn, đặt lên chuôi đao bên hông, nghiêm túc nói, “Tôi nhất định có thể giúp được.”

“…Được thôi.” Tô Giác thở dài, “Dù sao nếu tôi không đồng ý, em cũng sẽ lén đi theo, đúng không?”

“Ha ha ha…” Hạ Hoàng Tuyền chỉ biết cười trừ.

“Nhưng tôi hy vọng em hứa với tôi một chuyện.” Tô Giác đặt hai tay lên vai cô, ánh mắt nâu sẫm ánh lên vẻ nghiêm túc, “Tư liệu dĩ nhiên quan trọng, nhưng với tôi, mạng sống của em còn quan trọng hơn rất nhiều. Vì thế, tuyệt đối không được liều lĩnh. Hiểu chưa?”

Hạ Hoàng Tuyền hơi sững người. Dù biết sự quan tâm này có thể là kết quả của ký ức giả tạo, nhưng cảm giác được người quan tâm lại hoàn toàn chân thật. Cô mỉm cười, gật đầu thật mạnh: “Ừ, và… cảm ơn.”

“Đồ ngốc,” Tô Giác xoa đầu cô gái nhỏ với cảm giác mềm mại tuyệt vời, dịu dàng nói, “Với tôi thì chẳng cần phải nói lời cảm ơn làm gì.” Rồi anh lấy từ túi áo ra một khẩu súng bắn tín hiệu, đưa tới trước mặt cô, “Nếu gặp nguy hiểm, hãy dùng cái này để báo cho tôi biết.”

— Giọng điệu thật dịu dàng. Dù gương mặt có hơi trẻ trung, nhưng Tô Giác dù nhìn theo cách nào cũng rất có dáng dấp của một người trưởng thành đáng tin cậy. So với gọi là “A Giác”, chắc anh thật ra muốn nghe cô gọi bằng một cách trang trọng hơn? Dù “ba” thì rõ ràng không thể thốt ra nổi, nhưng gọi là “chú” hay gì đó đại loại vậy thì chắc cũng không sao.

Hạ Hoàng Tuyền gật đầu nhận lấy khẩu súng: “Tôi nhớ rồi, Tô thúc thúc, chú cũng phải cẩn thận đấy.”

Nói xong, cô hơi ngượng ngùng xoay người đi tìm hai người kia, hoàn toàn không để ý rằng phía sau mình, có một người như thể vừa bị sét đánh giữa trời quang, bầu trời quanh anh như phủ đầy mây đen.

Tô thúc thúc… Tô thúc thúc… Tô thúc thúc… Tô thúc thúc… Tô thúc thúc…

_________________

Thành ra mấy phút sau, khi tiếng gọi “Tô thượng giáo” cuối cùng cũng kéo Tô Giác ra khỏi ác mộng đen tối kia, câu đầu tiên anh nói chính là: “Cậu thấy tôi già lắm sao?”

“…” Một binh lính đứng gần đó lau mồ hôi trán, nghĩ bụng, đàn ông mà, chẳng ai thích bị nói là già, vì thế đáp: “Tô thượng giáo nhìn rất… chín chắn.”

“…” Rớt zombie.

“…” Anh nói sai chỗ nào? Sao Tô thượng giáo lại trông còn tuyệt vọng hơn cả lúc nãy?

Tất nhiên, Hạ Hoàng Tuyền không thể đoán trước nổi rằng chỉ một câu nói vô tình của mình lại có sức công phá như thế. Giờ đây, cô chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc lấy được tư liệu, mà điều đầu tiên cần làm chính là:

“Ngôn ca, tôi có thể xem bản đồ một chút không?”

“Không thành vấn đề!”

Ngôn Tất Hành vui vẻ đưa bản đồ cho cô gái, ánh mắt sáng rực như đèn pha: “Cô định làm gì vậy?”

Hạ Hoàng Tuyền trầm ngâm một lát rồi thở dài: “Thật ra, đây vốn là bí mật… nhưng giờ tôi nghĩ có thể nói cho các anh biết.” Dù sao cũng nhờ Thương Bích Lạc “nhắc nhở”, cô nhận ra chắc chắn sau này sẽ phải đồng hành với hai người họ trong thời gian dài. Có những thứ nếu cứ cố giấu, sớm muộn gì cũng lộ. Chi bằng chủ động vạch trần, nắm thế chủ động trong tay.

Nghĩ vậy, cô vươn tay kéo miếng che mắt trái xuống, để lộ ra con mắt màu hổ phách – thứ được gọi là “Hoàng Tuyền chi nhãn” – trước mặt hai chàng trai.

Thương Bích Lạc hơi nheo mắt lại. Dù lần đầu nhìn thấy con mắt này, anh có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút xao động. Con mắt ấy tỏa ra một cảm giác nguy hiểm rõ ràng. Khi bị đồng tử màu đỏ ấy nhìn chằm chằm, cảm giác như bị rắn độc theo dõi, khiến người ta rợn cả người. Nó khác hoàn toàn với cảm giác mà cô gái ấy thường mang đến – dịu dàng, ngây ngô – nhưng lại có chỗ nào đó mơ hồ khớp với cô ta.

Một kiểu mâu thuẫn… nhưng hài hòa.

“Cái đó là…” Ngôn Tất Hành cùng bạn nhỏ của mình đứng đờ người ra.

“Con mắt này gọi là Hoàng Tuyền chi nhãn.” Là người cực kỳ yêu thích truyện trinh thám và phim truyền hình, tuy rằng trí tuệ không cao siêu như nhân vật chính, nhưng Hạ Hoàng Tuyền vẫn ghi nhớ rất rõ một nguyên tắc: nói dối là phải pha trộn sự thật và lời nói dối lại với nhau. Và giờ đây, cô chính là đang áp dụng nguyên tắc ấy. “Tôi đã đánh đổi con mắt trái để có được nó. Nhờ vào nó, tôi có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy.”

“…Những thứ gì đó?”

“Ừ.” Cô đảo mắt nhìn những xác chết rải rác dưới đất, rồi quay sang nhìn đám binh lính gần đó – mỗi người đều tỏa ra những màu sắc khác nhau. Một vài người… sẽ chết. Cô mím môi rồi nói tiếp: “Nói ngắn gọn, tôi có thể thấy những thứ mà người khác không thể. Và đôi khi, những thứ đó chính là dấu hiệu chỉ đường cho hành động tiếp theo.”

Ngôn Tất Hành sờ cằm: “Tuy tôi chẳng hiểu mấy, nhưng nghe có vẻ rất ngầu!”

“…Này!” Hạ Hoàng Tuyền lắc lắc bản đồ trong tay, “Tóm lại, giờ tôi sẽ dùng năng lực này để tìm đường!” Vừa nói, cô giơ cao bản đồ lên trời, ra vẻ như đang “niệm phép”.

Thương Bích Lạc chăm chú quan sát hành động của cô. Từ ngữ điệu đến biểu cảm đều rất thật – từng câu từng chữ đều không giống giả – nhưng khi kết hợp lại, lại toát lên cảm giác giả tạo đầy khó chịu. Mấu chốt có thể không nằm ở lời nói dối, mà ở chỗ… cô đang dùng sự thật để xây nên một lời nói dối?

Không thể phủ nhận, anh càng lúc càng thấy cô thú vị.

“Tôi biết rồi!”

“Biết rồi á?”

“Không thì sao?” Hạ Hoàng Tuyền liếc Ngôn Tất Hành một cái đầy bất mãn, vẻ mặt y như đang nói “làm ơn đừng đùa nữa có được không?”

“Cái này cũng qua loa quá đi?” Ngôn Tất Hành phản đối, “Ít nhất cũng phải có động tác biến thân hay khẩu hiệu gì đó chứ! Kiểu như ‘ban cho tôi sức mạnh, đôi mắt ơi!’ hay ‘iyahhh!’ đại loại thế!”

“…Đủ rồi đó!” Khẩu hiệu vớ vẩn đó là sao chứ? TV xem nhiều quá rồi đấy! Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán. “Nói tóm lại, tôi biết hướng đi tiếp theo rồi. Ngôn ca, lái xe!”

“Rõ rõ!”

Hạ Hoàng Tuyền lập tức mở cửa xe, định ngồi vào ghế phụ.

Ngôn Tất Hành hơi sững lại, sau đó nói với giọng đầy… ảo tưởng: “A ha, muội tử, cuối cùng cô cũng phát hiện tôi thật tuyệt phải không?”

“…” Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ xuống xe, đi vòng ra ghế sau, mở cửa lôi Thương Bích Lạc ra, ném anh ta vào ghế phụ, “Người phát hiện anh tuyệt vời… là anh ấy.”

“…Muội tử, thật ra giới tính tôi rất bình thường.”

“Ừ, mắt tôi cũng rất bình thường.”

Ngôn Tất Hành nước mắt đầy mặt. Vậy là… anh vừa bị xem thường? Hay vẫn là bị xem thường? Lặp lại ba lần thì chắc chắn rồi…

Thương Bích Lạc yên lặng vươn tay, vỗ vỗ vai Ngôn Tất Hành. Khi đối phương ngẩn ngơ quay lại nhìn, anh nhếch môi cười: “Không có tiểu tam thất bại, chỉ có lão nhị không cố gắng?”

“…Hiểu lầm rồi! Thật sự là hiểu lầm rồi mà! Này, đừng cười với tôi kiểu đó, tôi sợ run cả tay, cầm lái không nổi đâu!”

Ngồi ở băng ghế sau, Hạ Hoàng Tuyền chống cằm nhìn hai người họ cãi nhau, đột nhiên cảm thấy… có hai đồng đội heo bên cạnh, có khi cũng không tệ lắm. Tuy hơi phiền thật đấy.

Hết Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page