Danh sách chương

Chương 1: Thai sông

20/04/2025

Chương 2: Ôn thần

20/04/2025

Chương 3: Bóng đêm

20/04/2025

Chương 4: Quỳ xuống

20/04/2025

Chương 5: Cổ Ngọc

20/04/2025

Chương 6: Thuyền vỡ

20/04/2025

Chương 7: Đụng phải Quỷ

20/04/2025

Chương 8: Lương tâm

20/04/2025

Chương 9: Nhất định phải chết

20/04/2025

Chương 10: Tôi đến vớt!

20/04/2025

Chương 11: Hai lần vớt thất bại

20/04/2025

Chương 12: Lên bờ

20/04/2025

Chương 13: Mở đường cõi Âm

20/04/2025

Chương 15: Truyền thừa

20/04/2025

Chương 14: Tôi đau

20/04/2025

Chương 16: Tiền người chết

20/04/2025

Chương 17: Tạ Tiểu Hoa

20/04/2025

Chương 18: Loạn thế hoàng kim

20/04/2025

Chương 19: Tử Đảo ôm thi hài

20/04/2025

Chương 20: Tiền hàng đã thanh toán xong

20/04/2025

Chương 21: Chó điên xui xẻo lại đến

20/04/2025

Chương 22: Tạ Tiểu Hoa nguyền rủa

20/04/2025

Chương 23: Đỡ âm linh

20/04/2025

Chương 24: Lên thành phố làm việc

20/04/2025

Chương 25: Tìm thi thể ở Mạnh phủ

20/04/2025

Chương 27:Xác chết đứng

20/04/2025

Chương 26: Cô muốn con bé chết sao?

20/04/2025

Chương 28: Lời thì thầm trong đêm

20/04/2025

Chương 29: Đục thuyền

20/04/2025

Chương 30: Chú sẽ vớt xác

20/04/2025

Chương 31: Giày thêu, chân người chết

20/04/2025

Chương 32: Giày thêu hoa

20/04/2025

Chương 33: Lần thứ hai vớt xác thất bại

20/04/2025

Chương 34: Thai chưa đủ tháng nhưng hồn đã đủ

20/04/2025

Chương 35: Phạm sai lầm

20/04/2025

Chương 36: Phạm vào cấm kị

20/04/2025

Chương 37: Trấn mẫu tử sát

20/04/2025

Chương 38: Tăng giá

20/04/2025

Chương 39: Xác nam ngửa mặt

20/04/2025

Chương 40: Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bậy

20/04/2025

Chương 41: Thợ làm giấy Hứa

20/04/2025

Chương 42: Buổi tối mới làm ăn

20/04/2025

Chương 43: Nhiều tài dễ sống

20/04/2025

Chương 44: Bị kéo xuống nước

20/04/2025

Chương 45: Nghiệp

20/04/2025

Chương 46: Tử Đảo trên thuyền

20/04/2025

Chương 47: Cô nói dối

20/04/2025

Chương 48: Thả lồng heo

20/04/2025

Chương 49: Tử Đảo hóa Hắc Sát

20/04/2025

Chương 50: Sặc nước

20/04/2025

Chương 51: Thanh giả tự thanh

20/04/2025

Chương 52: Còn muốn tôi đưa tiền?

20/04/2025

Chương 53: Giao cho cảnh sát

20/04/2025

Chương 54: Sao con không vớt La Âm bà lên?

20/04/2025

Chương 55: Hung thi

20/04/2025

Chương 56: Mày điếc hay mù rồi?

20/04/2025

Chương 57: Chó cào cửa, mèo cắn xác, người chết thở hắt ra

20/04/2025

Chương 58: Cho chú nghỉ một lát

20/04/2025

Chương 60: Số tiền này mày không dám động vào đâu

20/04/2025

Chương 59: Tạ lễ

20/04/2025

Chương 61: Đãi tiệc

20/04/2025

Chương 62: Không dám quản

20/04/2025

Chương 63: Chết không thấy xác

20/04/2025

Chương 64: Ăn trộm

20/04/2025

Chương 65: Người vớt xác mặc kệ ma quỷ trên bờ

20/04/2025

Chương 66: Bắt người

20/04/2025

Chương 67: Đuổi người

20/04/2025

Chương 68: Chặt cây

20/04/2025

Chương 70: Mang thai?

20/04/2025

Chương 69: Khách đến nhà

20/04/2025

Chương 71: Nghe theo chú Hai

20/04/2025

Chương 72: Tăng thú lao

20/04/2025

Chương 73: Gặp quỷ rồi

20/04/2025

Chương 74: Cha giết con gái, con gái giết cha

20/04/2025

Chương 75: Diệt mẫu tử sát

20/04/2025

Chương 76: Tất cả các người đều phải đền mạng

20/04/2025

Chương 77: Thai âm mở mắt, người sống mất mạng

20/04/2025

Chương 78:

20/04/2025

Chương 79:

20/04/2025

Chương 80:

20/04/2025

Chương 81:

20/04/2025

Chương 82:

20/04/2025

Chương 83:

20/04/2025

Chương 84: Quan tài trống

20/04/2025

Chương 85: Thai phụ có chết oan không?

20/04/2025

Chương 86: Vu oan giá họa

20/04/2025

Chương 87: Vớt xác

20/04/2025

Chương 88: Nói dối

20/04/2025

Chương 89: Người chết là lớn nhất

20/04/2025

Chương 90: Tiên sinh không có ở đây

20/04/2025

Chương 91: Vợ lẽ

21/04/2025

Chương 92: Giàn thiêu

21/04/2025

Âm Dương Tiên Sinh

Chương 29: Đục thuyền

Chương trước

Chương sau

Tôi dốc sức liều mạng vùng vẫy rất lâu, nhưng vẫn không thể tỉnh lại, hơn nữa tôi cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt, giống như bị ngâm trong nước, toàn bộ cơ thể ướt sũng.

Cuối cùng tôi đã phải ngủ một đêm dày vò như vậy.

Tôi thậm chí còn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng, căn phòng tràn ngập ánh nắng.

Cả đêm tôi ngủ không ngon giấc, khi ngồi dậy, tôi ngơ ngác nhìn rất lâu về phía trước, cả người choáng váng.

Hơn nữa tim tôi đập vô cùng nhanh, còn thì thào nói một câu “đã lên bờ. . .”

Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nghĩ lại chuyện tối qua, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Có phải tôi đang bị quỷ quấn thân không?

Một cảm giác hồi hộp khác ập đến, tôi nhanh chóng mò mẫm khắp cơ thể mình.

Nhưng bây giờ quần áo trên người tôi đã khô ráo hoàn toàn, không hề có dấu hiệu bị ướt chút nào.

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như tôi quá căng thẳng, chỉ là một giấc mơ thôi.

Tôi lật người xuống giường, định ra khỏi phòng, bên cạnh giường, đôi giày của tôi được xếp gọn gàng, đầu giày hướng vào trong, đối diện với giường.

Đột nhiên, tôi nhớ lại một đoạn mà chú Hai đã nói với tôi.

Khi đi đường vào buổi tối, đừng quay đầu lại, khi ngủ đừng để mũi giày hướng về giường, tiền tài không rõ nguồn gốc không thể nhận. . .

Bất cứ ai vi phạm những điều cấm kỵ này sẽ bị quỷ quấn thân!

Sắc mặt tôi chợt tái nhợt, tôi nhớ tất cả những gì chú Hai đã nói, đặc biệt là chuyện này, mặc dù nhỏ nhặt nhưng hậu quả cũng không nhỏ, mỗi đêm khi đi ngủ tôi đều nhớ rõ mũi giày phải hướng ra ngoài. . !

Tại sao mũi giày lại hướng về phía giường?

Đêm qua không phải là mơ sao?

Có thứ gì đó thực sự bò lên giường của tôi à?

Không hiểu sao, những lời nói rời rạc của tối qua lại văng vẳng bên tai tôi, cô ta nói có lỗi với tôi… Cô ta đã lên bờ…

Cô ta… là ai?

Chẳng lẽ là cô chủ nhà họ Mạnh trong hồ nước nhà họ Mạnh?

Tôi không dám nghĩ nhiều hơn nữa, chuyện này không nhỏ, ngay cả đôi giày cạnh giường cũng không dám mang, nhảy xuống giường, chân trần chạy ra khỏi phòng.

Trong sân, chú Hai đang trò chuyện với Tào Vĩnh Quý, ông chủ cửa hàng gạo.

Tào Vĩnh Quý tỏ ra nghiêm túc, trong khi chú Hai thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu rồi gật đầu.

Hai người gần như quay đầu lại cùng một lúc.

Tào Vĩnh Quý chào tôi bằng một nụ cười hiền hòa, còn gọi tôi là thầy Lý nhỏ.

Chú Hai khẽ cau mày nói: “Âm Dương, xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà đã lăng xăng như vậy rồi?”

Cơ thể tôi cứng đờ, lại sợ làm Tào Vĩnh Quý sợ hãi.

Cố nén khó chịu, tôi cố gắng làm cho biểu hiện của mình bình thường, nói: “Chú Hai, chú vào đây một chút.”

Chú Hai như có vẻ suy nghĩ, quay đầu nhìn Tào Vĩnh Quý nói: “Ông chủ Tào, tôi đã tìm hiểu rồi, anh cứ đi làm việc đi, đến khi trời tối, tôi sẽ giải quyết vụ này.”

Trong mắt Tào Vĩnh Quý càng thêm vui mừng, anh ta gật đầu liên tục, xoay người đi ra khỏi sân.

Sau khi Tào Vĩnh Quý đi ra ngoài, cơ thể cứng ngắc của tôi gần như mềm nhũn, phải vịn vào khung cửa.

Vết sẹo trên mặt chú Hai giật giật hai lần, ông lại nhấp một ngụm rượu, cau mày nói: “Sao vậy?”

Khi chúng tôi đang nói chuyện thì chú Hai đến gần tôi, tôi bước sang một bên để ông vào trong nhà.

Đồng thời tôi mím môi chỉ vào đôi giày cạnh giường.

Chú Hai chỉ nhìn một cái rồi chửi một chữ “Đệch”.

Ông ngạc nhiên nghi ngờ nhìn quanh phòng và hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao khi ngủ lại để mũi giày hướng về giường? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Tôi thấp giọng kể lại cho chú Hai giấc mơ tôi đã mơ đêm qua.

Chú Hai sắc mặt cực kỳ khó coi, vết sẹo trên mặt ông cũng hơi đỏ lên, giơ tay lên liên tục sờ cái đầu trọc của mình nhiều lần.

Tôi thận trọng hỏi: “Có phải là cô Mạnh không?” Chú Hai trừng mắt nhìn tôi, lẩm bẩm: “Xác chết đứng hung ác, nhưng cũng không ác đến mức như thế này. Xung quanh con không có cái hồ nước nào, mặc dù chú ném nước dầu xác xuống nước, nhưng cô ta cũng không thể bò ra xa như vậy, vụ này rắc rối rồi. . .”

Tôi muốn hỏi thêm, nhưng đột nhiên tôi nhớ lại giấc mơ trước đây của mình…

Mẹ tôi đứng bên bờ sông treo nhìn tôi, cùng với lúc La Âm bà bị kéo xuống nước trước đó, bà đã nổi trên mặt nước.

Còn có khi tôi đang vớt xác những người đàn ông trong làng, tôi nhìn thấy xác nữ trên thuyền…

Đột nhiên toàn thân tôi đông cứng lại.

Chẳng lẽ, lên bờ, là mẹ tôi?

Quỷ bà không nói rõ là tôi xét Dương Quan có thất bại hay không, nhưng dù sao thì ngày đó tôi đã vượt qua được.

Nhưng mẹ tôi lại tìm đến tôi như vậy, bà muốn gì?

Hay là không thể buông tha tôi, muốn đưa tôi đi!?

Sắc mặt chú Hai từ khó coi chuyển sang bất an.

Trầm ngâm hồi lâu, ông mới nói: “Việc này trước hết đừng hoảng loạn, bà ấy ở trong nước cũng không có làm gì con, hẳn là có vấn đề gì đó, lát nữa chú sẽ về hỏi Quỷ bà.”

Tôi gian nan gật đầu.

Chú Hai lại ra hiệu cho tôi mang giày vào, chân trần đặt trên mặt đất, địa khí nặng nên chúng tôi làm nghề này phải cẩn thận, rất ít khi không đi giày.

Tôi thắc mắc hỏi chú Hai xem nó có ý nghĩa gì, đồng thời tôi cố gắng loại bỏ suy nghĩ về mẹ tôi.

Chú Hai nhún vai nói: “Cứ tuân theo những quy tắc được truyền lại từ tổ tiên thôi.”

Thay giày xong, tôi theo chú Hai ra khỏi phòng, lúc này được nắng ngoài sân chiếu vào, tôi thấy dễ chịu hơn một chút.

Lại có người từ cửa hàng gạo phía trước bước vào sân.

Người này không phải là Tào Vĩnh Quý mà là một trong những người làm thuê trong cửa hàng gạo tối qua.

Trên tay anh ta cầm một chiếc khay đựng đầy rượu và đồ ăn ngon.

Hết Chương 29: Đục thuyền.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page