Mọi người đồng loạt nhìn sang Giản Hoang, hy vọng hắn sẽ phủ nhận những lời đó.
Nhưng Giản Hoang không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Linh hồn cây không bị hủy, chỉ là đã tan rã… rồi rơi rụng giữa nhân gian.”
Chỉ là… nhân gian rộng lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm một linh hồn cây bé nhỏ đây?
“Nhân quả ngoài Tam Giới… chỉ cái nhánh cây nhân quả này sao?” Quý Minh Hi lấy ra cành cây nhỏ mà anh vẫn nuôi dưỡng trong thức hải.
“Cành cây đã mất đi linh hồn thì chẳng còn chút hiệu lực nào.” Giọng Thiên đạo mang theo vẻ đắc ý, nhưng y chẳng đắc ý được lâu.
Cành cây trước đó vốn gần như khô héo, giờ đây đã biến thành một mầm cây non. Ngay khi được Quý Minh Hi lấy ra, nó lập tức hóa thành đại thụ cao chọc trời, cành lá đan xen thành những sợi tơ óng ánh, mang theo lực lượng luân hồi của nhân quả và định mệnh.
“Ngươi là Thần núi của núi Hi Dương, chẳng phải lẽ ra chính là Sơn linh của núi Hi Dương sao?!” Mặt nạ hoàn mỹ của Thiên đạo hoàn toàn rạn nứt, y gào lên, mất đi vẻ bình tĩnh cuối cùng.
Quý Minh Hi đáp lại đầy đàng hoàng, lý lẽ: “Ta chưa bao giờ thừa nhận mình là Thần núi của núi Hi Dương cả.”
Chính vì anh không biết mình đến từ đâu, là thứ gì, nên từ đầu đã từ chối vai trò Thần núi của núi Hi Dương.
Anh chỉ biết mình là một “linh”, nhưng không rõ là linh gì. Vậy nên đã đến núi Hi Dương rồi, thì cứ làm tạm một Sơn linh cũng chẳng sao, dù gì cũng không ai phát hiện.
Cho đến lúc này, nhờ lời Thiên đạo, anh mới hiểu rõ, hóa ra mình là linh hồn của Cây Nhân Quả, sinh ra từ ngoài Tam Giới.
Thiên Đạo tức đến suýt phun máu. Bóng dáng y bắt đầu mờ nhòe, nhưng ngay trước khi hoàn toàn tan biến, đã bị những sợi tơ nhân quả trên cây quấn chặt, dù có trốn đi đâu cũng không thoát được.
Móng vuốt sắc bén của Giản Hoang siết lấy cổ Thiên đạo, khiến y dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.
Yêu Yêu thấy vậy liền lập tức đâm thanh kiếm có thể diệt vạn tà vào ngực Thiên Đạo. Bầu trời u ám lập tức bị ánh sáng xua tan, rọi xuống tia hy vọng vàng kim.
Từ tận cùng thế giới vang lên giọng nói của sự phán xét:
【Cựu Thiên đạo bất công—gây đại họa diệt chư thần, chặt thần thụ, đồ yêu linh, bỏ rơi vạn dân, hủy hoại thế giới. Nhân quả đã định, số mệnh nên diệt.
Thiên đạo mới được lựa chọn dựa trên các tiêu chí: chỉ số đức tin của chúng sinh, công đức cá nhân, cùng thành tích thực tế. Sau nhiều vòng cạnh tranh gay gắt, người được bầu chọn làm Thiên đạo mới là…】
Trên hành lang trường học, tiểu yêu chen chúc xem náo nhiệt. Biển đếm ngược trước khu giảng đường, vốn có con số cao đến vô lý, đột ngột nổ tung thành từng tia sáng vàng rực, bay vòng quanh người Quý Minh Hi và Giản Hoang.
Quý Minh Hi bất giác nhớ lại lời tiên đoán năm xưa mà Hà Kim Bảo từng nói: “Ngươi sẽ thăng thiên.”
Bỗng nhiên… anh thấy có gì đó rất không ổn.
【…Thiên đạo mới là—Thần tộc Xuân Sinh, Nhân tộc Phúc An, Yêu tộc Giản Hoang, ngoài Tam Giới: Minh Hi.】
Sau khi thiên âm đọc xong, ánh sáng vàng bao phủ lấy cả bốn người họ, đưa họ bay về phía trời cao nơi có ánh sáng, hoàn toàn không cho ai cơ hội từ chối.
Mây đen tan đi, ánh mặt trời lại chiếu rọi, mọi thứ trở lại như cũ. Ngoại trừ trường trung học Dao Khởi thiếu đi hai giáo viên, thì dường như không có gì thay đổi.
Quý Xa Xa ngơ ngác nhìn lên bầu trời, chẳng biết nước mắt đã rơi từ khi nào.
Bách Hiểu Sinh nhếch môi, tự giễu: “Xong rồi, giờ từ gia đình đơn thân thành trẻ bị bỏ lại luôn rồi.”
Không ai tiếp lời. Cậu cúi đầu, dùng tay áo chấm mắt mình, rồi tiện tay lau luôn mặt Quý Xa Xa, nói: “Về sau sẽ không còn ai phá rối với cậu nữa, phải học cho giỏi, thi điểm cao—ít nhất họ vẫn còn có thể nhìn thấy.”
“Vì sao… vì sao lại đột nhiên thăng thiên chứ. Biết thế thì lần trước em đã không nén điểm nữa. Em thi giỏi lắm mà…” Giọng Quý Xa Xa nghẹn lại, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.
“Lần sau thi giỏi hơn là được. Thiên đạo thấy được hết mà.” Bách Hiểu Sinh nhẹ nhàng dỗ dành, thoạt nghe như một người anh thực sự chững chạc và đáng tin.
Quý Nhất đưa khăn giấy qua. Trong đầu cậu ta vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên bọn họ gặp thầy Quý. Khi ấy Bách Hiểu Sinh còn đang bàn tính với cậu ta làm sao để vị giáo viên mới này bị thương nặng một chút.
Lần đầu gặp Quý Xa Xa thì đứa trẻ kia vừa mở miệng đã đầy ác ý đe dọa.
Bọn họ từng nghĩ rằng rơi vào bóng tối là vận mệnh tất yếu của đời mình. Nhưng khi được kéo lên khỏi bờ vực, họ mới phát hiện hóa ra mình cũng có thể sống như những người bình thường.
Và tất cả những điều ấy… chỉ bắt đầu từ khi có thầy Quý xuất hiện.
Giờ thầy Quý đã rời đi, cũng đến lúc… để bọn họ trở thành người kéo kẻ khác lên bờ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng