Danh sách chương

Tô Huyền cũng không biết có nên tin lời này không, cũng chẳng rõ anh ta có đang dọa mình không, nhưng cô thấy cũng chẳng sao, dù gì thực lực hai người vốn đã không cùng đẳng cấp.
Tô Huyền thở dài: “Được rồi được rồi, đừng khoe nữa, vào chuyện chính đi.”
“Hết rồi.” Người bên cạnh đã đứng dậy, lặng lẽ đi ngang qua cô: “Tiếp theo là chuyện của cô rồi.”
“Hả?” Tô Huyền ngồi trên ghế cao, vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chẳng phải chúng ta định sao chép năng lực biến hình kia sao.”
Anh ta lắc đầu: “Cô, không phải chúng ta.”
Tô Huyền không thể tin nổi nhìn anh ta: “Anh định không làm gì hết à?”
“Không, tôi sẽ làm một việc, chờ tin của cô.”
Anh ta dừng lại một chút: “Giới hạn số năng lực cô sao chép chắc cũng sẽ tăng lên theo thể chất, tôi nghĩ cô có thể thử sao chép năng lực thứ ba, thậm chí thứ tư rồi.”
Tô Huyền: “Sao anh biết được?”
“So sánh cảm giác hai lần gặp cô thôi.”
Nói xong anh ta đi thẳng.
Tô Huyền nhìn bóng lưng anh ta biến mất ngoài phố qua tấm kính, chỉ cảm thấy máu dồn lên não.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Cô tự nhủ, dù gì đó cũng là ân nhân cứu mạng của mình. Hơn nữa chuyện này cũng có lợi cho bản thân, nếu thật sự thành công thì càng tốt.
“Anh ấy là ân nhân cứu mạng của mình, mình cái gì cũng làm được, trừ việc đính hôn với anh ấy, vì mấy chuyện ngu ngốc đó chỉ có cái tên họ Hàn não tàn mới làm thôi.”
Tô Huyền tự an ủi mình như vậy.
Sau đó cô mở tài liệu đối phương gửi, bắt đầu nghiên cứu kỹ.
Mục tiêu nhiệm vụ là một thương nhân, dưới tên có một công ty nhỏ, nhưng đó chỉ là vỏ bọc, công việc thật sự của anh ta là làm trung gian, kết nối giữa bọn buôn người và các sàn đấu giá ngầm.
Những “hàng hóa” bị giao dịch kia hiếm khi là người thuần chủng, phần lớn đều là sinh vật mang đặc trưng á nhân nhìn phát biết ngay.
Bọn buôn người thường hoạt động ở các hành tinh tối tăm, hoang vắng hoặc những hành tinh ở rìa xa xôi.
Chúng bắt đủ loại á nhân khác chủng tộc, hoặc mua lại từ hải tặc vũ trụ, rồi nhét lên tàu như hàng hóa, đem bán sang các hành tinh xa hơn.
Mục tiêu nhiệm vụ làm trung gian, chuyên lo việc kết nối hai bên.
Anh ta lấy danh sách từ bọn buôn người, chuyển cho sàn đấu giá.
Các sàn đấu giá ngầm lần lượt báo giá, trung gian lại chuyển giá về cho bên bán, để họ chọn người mua cụ thể.
Quá trình nghe thì đơn giản, nhưng chi tiết lại cực kỳ rắc rối.
Trước hết, Liên bang cấm tuyệt đối buôn bán người, theo luật thì cả người mua lẫn người bán đều bị phạt cực nặng, thậm chí bắn bỏ luôn.
Ở mấy hành tinh tối tăm thì quản lý lỏng lẻo hơn, nhưng loại giao dịch này cũng không thể công khai.
Trung gian không chỉ phải kết nối các bên, mà còn phải ngụy trang giao dịch đủ kiểu để qua mặt kiểm tra ở sân bay.
Tô Huyền đọc xong hết tài liệu.
Tối nay, mục tiêu sẽ như thường lệ tới một hội sở giải trí cao cấp, gọi một nhóm người máy sinh học giải trí cao cấp tới phục vụ, lúc đó đám vệ sĩ của anh ta sẽ đứng đợi ngoài cửa.
Hội sở này hoạt động theo kiểu thành viên, vào cửa là phải làm thẻ.
Tô Huyền tra thử, mức nạp thấp nhất cũng phải năm vạn tinh tệ, đúng chuẩn chỗ đốt tiền.
Nhưng mà, người máy sinh học giải trí ở đây đúng là xịn thật.
Tô Huyền nhìn quảng cáo người máy sinh học lơ lửng trên không, trong đầu dần nảy ra một kế hoạch. Cô cúi đầu nhắn tin cho ân nhân cứu mạng.
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Anh chủ cho tôi mượn ít tiền với, làm nhiệm vụ cần dùng.
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm] đã thu hồi một tin nhắn.
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Tiền bối cho tôi mượn ít tiền với, làm nhiệm vụ cần dùng.
Lỡ tay. Làm nhiệm vụ suốt ngày gọi người ta là anh chủ thành quen.
Khoảng mười giây sau, bên kia trả lời.
[Lăn qua đây]: Cần bao nhiêu?
Tô Huyền: “…”
Cô nhìn cái tên nick đầy mùi cà khịa kia, cứ có cảm giác mình bị chửi.
[Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm]: Năm vạn là đủ, chỉ tối nay thôi, xong việc tôi trả lại anh.
Lại mười giây nữa, cô nhận được chuyển khoản năm vạn tinh tệ.
“Quá đã! Biết ngay anh ta giàu mà!” Tô Huyền phấn khích nhảy bật khỏi ghế.
Đêm đó, cô phục kích gần hội sở giải trí, từ xa nhìn cánh cổng rực rỡ ánh đèn neon, thấy một chiếc xe cánh sang trọng đáp xuống.
Mục tiêu đã tới.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, dáng người gầy gò, khuôn mặt cực kỳ điển trai, dẫn theo một nhóm vệ sĩ bước vào đại sảnh lộng lẫy.
Tô Huyền lặng lẽ theo sau, vừa trò chuyện với nhân viên phục vụ để hỏi về hội viên, vừa quan sát hướng đi của mục tiêu.
Đèn đóm khắp nơi sáng choang, mấy hành lang và cầu thang xoắn dẫn tới các khu khác nhau.
Mục tiêu là khách quen, vừa vào đã được dẫn thẳng lên tầng hai.
Tô Huyền nhìn đám vệ sĩ, nhận ra người này cũng khá cảnh giác. Đương nhiên cô sẽ không dại gì bám theo ngay.
Nhưng mà, cả tầng hai có hơn chục khu vực khác nhau, ai biết hắn vào đâu?
Tô Huyền quay sang nhân viên phục vụ đang làm thẻ cho mình: “Nếu tôi nói muốn đặt lịch với đầu bảng bên các anh, ví dụ như Alice hoặc Andre.”
Đây là hai người máy sinh học giải trí hot nhất, giá cũng cao nhất.
Nhân viên phục vụ đang vui vì vừa chốt được một khách, dù chỉ là gói nạp tối thiểu thì anh ta cũng có hoa hồng, nên rất nhiệt tình trò chuyện với khách mới.
“Không được đâu.” Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Cô đến không đúng lúc, vừa rồi ngài Tiền…”
Anh ta khựng lại, nhận ra mình lỡ miệng nói ra họ của khách, nhưng cũng chẳng có gì to tát.
Nhân viên phục vụ: “Tối thứ Bảy nào ngài ấy cũng đặt trước hai người đó, mà nếu cô muốn xếp hàng thì ít nhất cũng phải đợi hai tháng nữa, chưa kể số dư của cô không đủ để đặt cả hai cùng lúc.”
Tô Huyền vốn biết trước chuyện này, nhưng vẫn giả vờ tiếc nuối: “Vậy à?”
“Đúng vậy, xin lỗi cô.” Nhân viên phục vụ gật đầu, rồi bắt đầu chào mời: “Nhưng bên tôi đang có chương trình nạp mười vạn tặng năm ngàn voucher, mỗi lần tiêu dùng đều phải…”
Anh ta nói thêm gì Tô Huyền cũng chẳng buồn nghe nữa.
Cô nhanh chóng sắp xếp lại kế hoạch, rồi bắt đầu nhập vai.
Cô thở dài: “Thật ra thì, nói thật với anh nhé, tôi tới đây làm hội viên cũng chỉ vì bị quảng cáo của Andre với Alice dụ thôi.”
Nhân viên phục vụ chẳng ngạc nhiên gì: “Tôi hiểu mà, nhiều khách cũng vậy lắm.”
“Nếu ngắn hạn không gặp được họ, vậy tôi có thể…” Cô hơi ngại ngùng: “Tôi có thể nhìn họ từ xa một cái không?”
Nhân viên phục vụ có vẻ hơi do dự.
Tô Huyền hạ thấp kính râm, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Tôi đảm bảo sẽ không lại gần, cũng không động tay động chân lung tung đâu, làm ơn đi mà, nếu họ thật sự giống như quảng cáo, tôi sẽ nạp thêm tiền ngay.”
Nhân viên phục vụ hơi ngẩn người: “Được thôi, chỉ cần cô chắc chắn không lao vào là được, chỗ chúng tôi từng xảy ra chuyện như vậy rồi đấy.”
Năm phút sau, cô được nhân viên phục vụ dẫn đi xuyên qua hành lang tầng hai.
Đèn trên đầu sáng choang, dưới chân là thảm thủ công dày mềm, hai bên hành lang toàn cửa phòng trang trí lộng lẫy.

Hết Chương 28: Quảng cáo.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page