Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan
02/05/2025
Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi
02/05/2025
Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?
02/05/2025
Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen
02/05/2025
Chương 5: Ai với hắn là người yêu?
02/05/2025
Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?
02/05/2025
Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý
02/05/2025
Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi
02/05/2025
Chương 9: Ta sẽ không phụ trách
02/05/2025
Chương 10: Boss không phải là sủng vật
02/05/2025
Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng
02/05/2025
Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết
02/05/2025
Chương 13: Boss là tên biến thái
02/05/2025
Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người
02/05/2025
Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới
02/05/2025
Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss
02/05/2025
Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa
02/05/2025
Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo
02/05/2025
Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân
02/05/2025
Chương 20: Tới đây bắt nạt người
02/05/2025
Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt
02/05/2025
Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ
02/05/2025
Chương 23: Đến đây nào!
02/05/2025
Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới
02/05/2025
Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được
02/05/2025
Chương 26: Thanh mai trúc mã
03/05/2025
Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời
03/05/2025
Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy
03/05/2025
Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại
03/05/2025
Chương 30: Cướp quái là không thể nào
03/05/2025
Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy
03/05/2025
Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn
03/05/2025
Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta
04/05/2025
Chương 34: Muốn ôm một cái không
04/05/2025
Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi
04/05/2025
Chương 36: Cùng ở với người kia
05/05/2025
Chương 37: Cái gì P
05/05/2025
Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau
05/05/2025
Chương 39: Dưới ánh trăng
06/05/2025
Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng
08/05/2025
Lạc đường?! Lạc đường thật luôn ấy hả?! Anh đang đùa tôi đấy à?!
“……” Hạ Hoàng Tuyền phải cố hết sức để không phun máu tại chỗ, “Vậy trước đó anh đi tìm người kiểu gì?!”
“Đi taxi.”
“Thế sau đó thì…” Ờ thì đúng rồi, sau khi virus bùng phát, ai nấy đều cuống cuồng chạy trốn hoặc tìm cách về nhà, taxi thì khỏi mơ còn có xe nào chạy ngoài đường. Vậy tên này sau khi tận thế bùng nổ là cứ lang thang quanh thành phố mãi luôn à? Mà còn có thể vô tình trôi dạt về gần trường S Đại… Thật sự là vận may nghịch thiên luôn rồi đó! Cô thở dài: “Thôi, chỉ cần anh không sao là được.”
Hắn bị hệ thống đánh dấu làm mục tiêu tám phần là vì cái tài liệu kia, như vậy chứng tỏ nó thật sự quan trọng. Nếu lấy được nó, biết đâu có thể cứu cả thế giới thoát khỏi tận thế. Cho nên nói đi cũng phải nói lại—tài liệu thì quan trọng, mà người giữ được nó sống sót lại còn quan trọng hơn!
Tô Giác sững người, vừa lúc đang ghé sát tai cô thì động tác khựng lại, kính trượt xuống mũi, đôi mắt nâu lấp lánh như nước: “Hoàng Tuyền……”
“……” Gì vậy trời? Âm điệu cảm động này là muốn làm gì hả? Rõ ràng cô còn chưa xài đến chiêu “thả thính” mà!
Cô mới vừa định vươn tay đẩy cái đầu hắn ra thì bên tai đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng:
“Khụ!”
“Khụ khụ!”
“Khụ khụ khụ!”
Hạ Hoàng Tuyền nhịn không được trừng mắt: “Có gì thì nói đại đi!”
“Tới nơi rồi!”
Cô vội vàng quay đầu lại, quả nhiên—đã đến S Đại. Quả nhiên nói chuyện trong xe lúc nào cũng trùng với thời điểm tới nơi mà!
Thấy hai người ngồi ghế sau mỗi người bước xuống từ một bên xe, Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười gian, quay sang Thương Bích Lạc giơ ngón tay cái:
“Không cần cảm ơn, anh đây tên là Lôi Phong, sống vì người khác!”
Sau đó còn lịch sự giúp mở cửa xe, thấy Hạ Hoàng Tuyền xuất hiện thì nhanh miệng buông thêm một câu:
“Không có tiểu tam không đánh được, chỉ có lão nhị không cố gắng—cố lên!”
“Cái gì mà tiểu nhị với tiểu tam?”
Không ngoài dự đoán, câu này bị Hạ Hoàng Tuyền nghe được. Cô vừa vác Thương Bích Lạc lên lưng, vừa hỏi.
“Không, không có gì hết, tuyệt đối không có!”
…Kỳ quặc ghê. Nhưng thôi, giờ không phải lúc để quan tâm mấy cái chuyện linh tinh đó.
Để tiết kiệm thời gian, Ngôn Tất Hành lái xe thẳng vào trong khuôn viên đại học, đến điểm hẹn với quân đội.
“Tô Thượng giáo!”
“Xác nhận đúng người chưa?”
“Không sai, chính là anh ta.”
Tô Giác quay sang mỉm cười với Hạ Hoàng Tuyền:
“Hoàng Tuyền, em đợi anh ở đây một chút nhé?”
“Ừ.”
Ba người cùng dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tô Giác. Ngôn Tất Hành là người đầu tiên không chịu nổi sự im lặng, huých nhẹ vào tay Hạ Hoàng Tuyền:
“Cái anh bạn kia là giảng viên thật hả? Trông trẻ quá, đủ tuổi chưa đấy? Thiệt tình, đúng là tệ nạn quan liêu!”
“…… Anh ta trưởng thành từ lâu rồi.” Hạ Hoàng Tuyền liếc mắt nhìn hắn, “Dù trông trẻ, nhưng tuổi thật còn lớn hơn tụi mình nhiều.”
“Thật không đó?”
“Lừa anh thì tôi được lợi gì chứ?”
Ngôn Tất Hành lắc đầu cảm thán:
“Quả nhiên, đàn ông không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhất là mấy người đẹp trai như tôi—ẩn giấu trí tuệ khôn lường.”
“Nói một câu rồi bỏ qua luôn á?”
“Không được, đó mới là phần quan trọng nhất chứ bộ!”
Thương Bích Lạc cúi đầu, chăm chú nhìn hai quả trứng non đang bị luộc bằng sự vụng về đầy cống hiến của người khác, rồi cất giọng nói:
“Bước tiếp theo là phải tìm phòng thí nghiệm rồi.”
“Chắc là vậy.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, “Nhưng mà một thành phố to như thế này, tìm kiểu gì đây…” Còn chưa nói hết câu, cô đột nhiên khựng lại. Không sai! Cái mũi tên thần kỳ kia lại hiện lên trong tầm nhìn lần nữa, trực giác mách bảo cô—lần này nó đang chỉ về phía phòng thí nghiệm.
“Gì vậy?”
“…… Không, không có gì đâu.” Có manh mối thì rõ ràng là chuyện tốt. Nhưng vấn đề là… giờ cô phải nói thế nào với mọi người đây? Trước đó làm gì có biết gì, tự nhiên giờ lại phán trúng chỗ phòng thí nghiệm thì không ai nghi mới lạ.
Thương Bích Lạc mắt lóe sáng, bất thình lình cúi đầu sát tai Hạ Hoàng Tuyền, thì thào:
“Phòng thí nghiệm ở đâu?”
“Ngay…” Hạ Hoàng Tuyền vừa định buột miệng thì giật mình nhận ra, lập tức quay đầu, bóp cổ hắn một cách thô bạo, nghiến răng nói:
“Anh muốn ăn đòn à?!”
Tên thanh niên kia chẳng những không tránh, còn cười khẽ, giọng trầm thấp:
“Quả nhiên là cô biết gì đó.”
“……” Tên này… rốt cuộc là biết được tới mức nào rồi đây?
“Ê ê, hai người làm cái trò gì vậy?” Ngôn ca ở bên rốt cuộc cũng nhận ra bầu không khí bất thường, “Khó thở cosplay hả? Đừng đùa chứ, chơi kiểu này tuy có thể lên tới đỉnh cảm giác tìm về bản ngã, nhưng dễ tắt thở chết người lắm á! Giới trẻ giờ đừng có hở tí là bạo lực tình yêu được không?!”
“…… Anh nghĩ nhiều rồi!” Hạ Hoàng Tuyền quăng luôn tay khỏi cổ tên kia, quay sang Ngôn Tất Hành nghiến răng:
“Anh nên đi vệ sinh đi!”
“Hả?” Ngôn Tất Hành ngẩn người, rồi xua tay lia lịa: “Không, tôi hoàn toàn không có…”
“Tôi nói là anh PHẢI ĐI VỆ SINH!” Rút dao.
“Dạ Đại Vương, tôi tè tại chỗ cũng được!” Ngôn Tất Hành, người hiểu rất rõ đạo lý “kẻ thức thời mới là tuấn kiệt”, lập tức lùi nhanh như chớp.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn theo bóng hắn biến mất, sau đó mở cửa xe, quẳng luôn Thương Bích Lạc vào ghế sau, rồi tự mình ngồi xuống, tóm cằm hắn, hỏi:
“Anh rốt cuộc biết được những gì? Sao lại biết?”
“Biểu cảm.”
Thật ra Thương Bích Lạc cũng không biết rõ mọi chuyện như cô nghĩ đâu. Dù sao thì những thứ như hệ thống, nếu chưa từng tiếp xúc qua, khó mà tin nổi. Nói trắng ra, hắn chỉ là nhìn ra được cảm xúc của cô. Tuy luôn cố giữ vẻ lãnh đạm cao ngạo, nhưng mà—
“Lúc cô ngẩn người, giật mình hay lúng túng thì hiện rõ hết trơn…”
“Anh dám nói thêm chữ ‘ngu’ nữa là tôi cho anh ăn cát luôn bây giờ!”
“……” Bà tự nói ra rồi đó, đừng đổ cho tôi chứ!
Thì ra tên này chỉ suy luận từ biểu cảm của cô thôi? Chậc, ghét thật mấy gã tinh tường như này, cứ như có radar cảm xúc! Giờ phải làm sao để che giấu khéo hơn đây?
“Muốn giết tôi bịt miệng à?”
Hạ Hoàng Tuyền khựng lại, rồi buông cằm hắn ra, vỗ nhẹ má Thương Boss, lạnh lùng cười:
“Đừng lấy đầu óc bẩn thỉu của anh mà đo hành động của tôi.”
Muốn thật sự giết người bịt miệng thì cô còn mặt mũi nào chê bai hắn nữa?
“Ồ?” Hắn nhướng mày.
“Dù anh có là đồ hỗn đản, tôi cũng không giết lung tung.”
“Vậy định làm gì tôi?”
“Quăng anh vào ổ zombie.”
“……”
“Đùa thôi.” Hạ Hoàng Tuyền chỉnh lại tư thế ngồi, “Nếu anh đã tò mò vậy thì tôi nói luôn—thật ra tôi có siêu năng lực.”
“……”
“Đúng kiểu mấy nhân vật TV hay có ấy, nhà tiên tri. Tôi chính là kiểu người đó—thần bí, khó lường.”
Cô vừa gật đầu vừa phụ họa theo lời mình, “Mọi thứ tôi làm đều là thần ý chỉ đạo, hiểu không?”
Thương Bích Lạc giật giật khóe miệng:
“Cô nghĩ tôi sẽ tin à?”
Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn, nhún vai:
“Anh đúng là loại đàn ông đáng xấu hổ, đến cả lời thục nữ nói cũng nỡ nghi ngờ.”
Nói rồi cô nghĩ bụng—tên này có phát hiện gì cũng đâu có ảnh hưởng? Ai sẽ tin hắn? Hắn mà đi rêu rao thì chắc bị cười vào mặt! Dù sao cũng chỉ cần giữ chặt hắn, không cho chạy mất là được.
Hắn bật cười nhẹ, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo ý trêu chọc:
“Xin lỗi, cô có thể chỉ tôi… phần nào là ‘thục nữ’ không?”
Ách—!! Hạ Hoàng Tuyền không nói không rằng thụi luôn một cú vào bụng, hắn lăn ra ghế.
Cô thổi thổi nắm tay, cười đáp lại bằng giọng ngọt như đường:
“Thục nữ đang dùng tay nhỏ mềm mại chào hỏi anh đấy.”
“Sao nào? Thấy thục nữ chưa?”
Vừa nói, cô vừa cúi người, một tay giữ đầu hắn, tay kia chọc chọc má hắn:
“Nói luôn cho anh một bí mật nhé—thật ra, tôi mang theo anh cũng là vì tiên đoán đấy.”
“Tiên đoán?” Thương Bích Lạc thở sâu để giảm đau, híp mắt hỏi.
“Ừ ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu nghiêm túc, “Tôi thấy anh sẽ yêu tôi sâu đậm, yêu đến chết đi sống lại, không thể tự kềm chế, sau đó… bị tôi đá bay. Nhưng mà bi thương quá, đến mức chính tôi cũng không nỡ, nên mới mang anh theo.”
Nói tới đây, cô thở dài thườn thượt:
“Đó là lý do thật sự tôi không nói với anh lúc trước…”
Hai người rơi vào một khoảnh khắc im lặng.
Người phá vỡ trước là Thương Bích Lạc. Hắn đột ngột đưa tay xoa gương mặt mềm mịn của Hạ Hoàng Tuyền:
“Tôi… sẽ yêu cô?”
Cô nổi da gà toàn thân vì cái động tác đó, theo bản năng muốn đập tay hắn ra, nhưng nghĩ lại nếu làm vậy thì như tự vả vào lời mình, bèn cứng mặt gật đầu:
“Phải.”
“Yêu đến mức chết đi sống lại?”
“Chuẩn luôn.”
“Ha hả…”
“Anh cười gì? Không tin à?”
“Không, ngược lại là khác.” Hắn nheo mắt, cười đầy ẩn ý:
“Tôi rất mong chờ ngày đó đến.”
“……”
Tên này, đúng là không thể chơi theo lối thông thường được mà!!
Hạ Hoàng Tuyền vừa hừ nhẹ một tiếng, thì đột nhiên nghe tiếng bước chân bên ngoài. Là Ngôn Tất Hành về rồi? Không, cảm giác không giống. Cô vội định đứng lên, ai ngờ lại bị tóc vướng vào cúc áo trước ngực Thương Bích Lạc, còn đang loay hoay gỡ thì…
Cạch!
Cửa xe mở ra, ánh sáng tràn vào rực rỡ, cô theo bản năng nheo mắt lại thì…
Một giọng hét vang lên:
“Hoàng Tuyền, hai người đang làm cái gì đấy?!”
“……”
Cái kiểu bắt gian tại trận này là thế quái nào vậy trời?!
Lời của editor: Mình thấy để xưng hô như này sẽ hay hơn.
Nếu có thời gian mình sẽ chỉnh lại cách xưng hô của các chương trước
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé
1 tuần