Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Tôi không biết nói gì, chỉ gật đầu với khoảng không trước mắt:
“Cố lên nhé.”
Tuyết Tình im lặng một lúc lâu, rồi nói:
“Mình nghe nói cậu tiến bộ rất nhanh, chúc mừng cậu.”
Thực ra lẽ ra chúng tôi không nên xa lạ thế này.
Một năm trước, chúng tôi còn có thể ôm nhau mà khóc.
Tôi cảm thấy buồn:
“Cảm ơn cậu.”
Tuyết Tình cố gắng nói với giọng vui vẻ:
“Thật ra sau này, mình rất hối hận… Mình luôn nghĩ, nếu mình có thể cắn răng chịu đựng thêm chút nữa như cậu, thì có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Nhưng mình lại chọn con đường dễ dàng nhất.”
Ngực tôi như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn. Tôi chớp mắt, không thể thốt nên lời.
Tuyết Tình khẽ nói:
“Ngưng Ức, chúc cậu thi đại học thật tốt.”
Cậu ấy dập máy.
Cả tôi và cậu ấy đều hiểu rõ, có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ gọi cho tôi nữa.
Khi tiếng chuông báo kết thúc bài thi cuối cùng vang lên, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Thật khó tin rằng ba năm học tập miệt mài cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa lất phất vẫn chưa ngừng. Hình như mỗi mùa thi đại học đều đi kèm với những cơn mưa.
Từng giọt mưa tựa như hòa tan toàn bộ khí phách tuổi trẻ tích lũy suốt ba năm qua, biến thành từng thực thể, rơi xuống mặt đất rồi lan tỏa khắp nơi.
Giám thị kiểm tra xong bài thi, tuyên bố chúng tôi có thể ra về.
Cả phòng thi lập tức sôi động hẳn lên.
Chính xác hơn, cả dãy nhà học đều bùng nổ.
Có người hét lên, reo hò đầy phấn khích.
Có người hát lớn bài “Tôi muốn cuộc đời rực cháy”.
Thậm chí, có vài người xé toạc sách vở ôn thi thành từng mảnh vụn, tung từ tầng bốn xuống như tuyết rơi.
Về đến lớp, ai nấy đều cười đùa rộn ràng.
Ở phía cuối lớp, mấy nam sinh đã bắt đầu chơi bóng rổ, tiếng “bịch bịch” vang vọng khắp nơi.
Vừa nhìn thấy tôi, bạn cùng bàn đã lao đến, gào lên như thể phát cuồng:
“Ngưng Ức, tối nay đi hát karaoke được không?”
Tôi suýt nghẹt thở vì bị cậu ấy ôm chặt, đành phải cầu xin:
“Được rồi, chờ mình dọn đồ về nhà trước đã!”
Tôi gom đồ đạc, kéo vali đi ra ngoài.
Trong sân trường, các bậc phụ huynh chen chúc chật kín, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
Cô giáo chủ nhiệm bị mẹ của lớp trưởng chặn lại, bắt đầu thảo luận về việc chọn trường và định hướng nghề nghiệp sau này.
Thấy tôi đi ngang qua, cô vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Về bằng cách nào?”
Cô vốn biết rõ hoàn cảnh gia đình của tôi.
Tôi ngượng ngùng giơ điện thoại lên, cười gượng:
“Thực ra em lén mang điện thoại theo… Em sẽ gọi xe về.”
Cô chủ nhiệm mỉm cười:
“Cái đứa này!”
Ngừng một lát, cô như nhớ ra điều gì đó, liền nói:
“Sổ lưu bút của em đâu? Đưa đây, cô viết cho một trang.”
Tôi luống cuống lục túi lấy sổ lưu bút đưa cho cô, vừa lẩm bẩm:
“Cô còn cấm bọn em viết cái này, bảo là lãng phí thời gian ôn tập mà.”
Cô đã nhanh chóng viết xong những lời nhắn, đang ký tên, nghe tôi nói thì không ngẩng đầu lên mà đáp:
“Bây giờ thi xong rồi, đâu có lãng phí gì.”
Đúng là tiêu chuẩn kép trắng trợn!
Cô trả lại sổ cho tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ vỗ vai tôi một lần nữa:
“Đi đi, cô gái. Ngày mai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.”
Một câu nói quá cũ kỹ và sến sẩm, nhưng mắt tôi lại bắt đầu cay cay.
Tôi cúi thật sâu, cố nói lời cảm ơn trước khi nước mắt rơi xuống.
Loa phát thanh trong trường đã bắt đầu phát nhạc. Là một bài hát tiếng Quảng Đông cũ:
“Mai này dẫu ngàn khúc ca ngân vang, trải dài trên con đường xa của tôi.”
“Mai này dẫu ngàn vì sao sáng, lấp lánh hơn cả ánh trăng đêm nay.”
“Cũng không thể sánh được vẻ đẹp của đêm này, và cũng chẳng thể khiến tôi cảm thấy thích thú hơn, vì có anh cùng tôi hát tối nay.”
Tôi dừng lại ở cổng trường một lúc lâu.
Nhìn dòng người đông đúc tấp nập, nhìn những cây cối quen thuộc, nhìn mặt đường nhựa dưới chân mình.
Cuối cùng, cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.
Hàn Chu cùng cha mẹ đi ngang qua, thấy tôi đứng ở ngã tư với chiếc vali, do dự một lúc, cuối cùng cậu ấy cũng tiến tới chào hỏi:
“Ngưng Ức, cậu đang đợi cha mẹ à?”
Tôi ngẩn người một chút, rồi mỉm cười:
“Ừ, mình đang chờ.”
Chờ xe taxi.
Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ không đến đón, còn Đường Hà thì đang ở tận châu Âu, không thể phân thân.
May mà trong xã hội hiện đại, lúc nào cũng có người có thể giúp tôi đến đích.
Hàn Chu dừng lại thêm một lúc nữa, rồi lấy cuốn sổ lưu bút từ trong ba lô ra, đưa cho tôi:
“Cậu viết cho mình một trang được không? Sau này nếu cậu đi Bắc Kinh, chắc chúng ta sẽ ít cơ hội gặp nhau hơn.”
Cha mẹ cậu ấy liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn con trai mình, khẽ mỉm cười.
Dưới ánh mắt đó, tôi đành nhận lấy cây bút.
Tôi viết vào trang cuối cùng, phần lời nhắn chia tay.
Bỗng dưng bị bí ý.
Viết gì đây để vừa lịch sự, vừa không để lại bất kỳ khoảng trống nào?
You cannot copy content of this page
Bình luận