Chuyện “thần rối thăng vị” vẫn còn vang vọng bên tai, Quý Minh Hi lập tức phản ứng: “Bọn Chấp pháp giả ở Yêu Lao Sơn định tạo ra một vị thần rối mang danh Thần Núi Yêu Yêu … để thay thế thiên đạo hiện tại.”
“Chỉ sợ là vậy rồi.”
Thần lực được rút từ bên ngoài, đức tin được dâng cho Thần Núi Yêu Yêu. Đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, trên đời này sẽ không còn Phúc An Nữ Đế nữa, mà chỉ còn lại một con rối mang danh Thần Núi Yêu Yêu.
Quý Minh Hi hỏi: “Anh có thể tính ra vị trí của Yêu Yêu không?”
Hà Kim Bảo lắc đầu cười khổ: “Không chỉ không tính ra vị trí của cô ấy, đến cả vị trí của đám Chấp pháp giả ở Yêu Lao Sơn tôi cũng không xác định được. Có lẽ là vì thiên đạo ra tay, hắn biết cách ngăn chặn tôi. Nhưng quẻ tượng vẫn cho thấy điểm mấu chốt phá cục nằm ở Yêu Yêu.”
Nói cách khác… bọn họ đã rơi vào ngõ cụt.
Đèn trong lớp học đột nhiên nhấp nháy, ống đèn như bị màn sương đỏ như máu che phủ, dần dần chìm vào bóng tối.
“Mẹ nó, trong căn cứ bí mật tụ tập bao nhiêu cao nhân thế này, chỉ quay có một đoạn video thôi mà chẳng lẽ bị truy lùng đến mức xử trảm cả lũ à?” Một giọng hoảng loạn vang lên từ trần nhà.
Một con slime đen thăm thẳm như vực sâu không thấy đáy cất tiếng: “Không phải tại tôi, tất cả là do Bách Nhãn ép tôi đó!”
“Cậu bán đứng tôi!”
Trên trần nhà, vô số con mắt hiện rõ vẻ tức giận, ánh nhìn cứ liếc dần xuống phía dưới, giọng điệu lấp liếm: “Ờ thì… có gì từ từ nói, tôi cũng đâu phải không có cống hiến, ít nhất cũng giúp trường tăng độ nổi tiếng đấy chứ…”
Từ trần nhà nhỏ xuống từng giọt chất lỏng như nhựa đường, thực chất là mồ hôi lạnh của nó.
Nó lắp ba lắp bắp định đánh trống lảng, nhưng phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng, trông như đang bàn bạc xem nên chặt nó ra từng mảnh kiểu gì cho gọn.
Uy áp từ đám đại yêu đó đâu phải nó chịu nổi, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến nó ác mộng mấy ngày liền.
Biết tiến biết lùi từ trước đến nay vẫn luôn là phẩm chất tốt đẹp của nó, thế là nó trượt gối một cú rồi ôm chặt lấy chân Quý Minh Hi, khóc ròng: “Thầy ơi, em biết sai rồi, thầy vẫn hay nói trên lớp là ‘biết sai mà sửa thì không gì tốt bằng’, từ nay em là học sinh của thầy, thầy nhất định sẽ bảo vệ em đúng không!”
Nhuyễn Miên cũng nhanh chóng ôm lấy chân còn lại của Quý Minh Hi, động tác vô cùng thuần thục, khóc lóc theo đại ca mình: “Thầy ơi, em cũng vậy!”
Quý Minh Hi bật cười, tiện tay nhấc bổng hai đứa dậy: “Không ai làm hại mấy đứa cả, chỉ là mượn chỗ một chút thôi. Đi chơi chỗ khác đi, mai đến nhận sách giáo khoa là được rồi.”
“Vâng, em đi ngay ạ.”
Bách Nhãn run lẩy bẩy, nhìn chỗ nào cũng thấy đầy đại yêu ánh mắt như muốn róc xương lột da nó. Tuy nó thuộc dòng truyền thừa tà yêu, vừa mới sinh ra chưa kịp làm gì ác đã bị bắt lại, trong lòng vẫn luôn bất mãn với Thần Núi.
Nhưng giờ thì sao—Thần Núi đúng là cha mẹ tái sinh của nó!
Trước đây nó ra vẻ đầu gấu ở trường không ai quan tâm, giờ đứng giữa một đám đại yêu thứ thiệt mới biết mình sợ đến mức chân cũng run không đứng vững.
Nếu năm đó không có Thần Núi cứu giúp, chắc nó đã bị giết chết giữa hoang dã rồi. Nếu bây giờ không có Thần Núi ở đây, e là đám đại yêu này đã mổ nó ra làm vật hiến tế lấy công đức từ lâu.
Ngay giây phút này, nó hoàn toàn gỡ bỏ mọi định kiến với Quý Minh Hi.
Trước khi biến mất, nó còn lầm bầm một câu đầy ngại ngùng: “Nghe nói niềm tin có ích cho thần linh… mà tôi thì cũng chẳng có tín ngưỡng gì, tin thầy một chút cũng đâu sao.”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi nữa!”
Ba con slime biến mất khỏi trần nhà, nhưng vẫn có vài tia sáng nhẹ nhàng bay về phía Quý Minh Hi.
Trở lại dáng vẻ của một “yêu tinh phát sáng”, Quý Minh Hi mơ hồ cảm nhận được, anh dường như đã tìm ra manh mối để xác định vị trí của Yêu Yêu.
“Chỉ cần khiến người ta một lần nữa tin tưởng vào Phúc An Nữ Đế, ánh sáng của đức tin sẽ dẫn đường cho chúng ta tìm đến cô ấy. Thậm chí… đức tin thật sự của cô ấy, biết đâu lại có thể tạo nên kỳ tích.”
Hà Kim Bảo thở dài: “Nói thì dễ, làm mới khó. Giờ thiên hạ ai cũng chỉ biết đến Thần Núi Yêu Yêu, còn Phúc An Nữ Đế thì chẳng ai nhớ tới nữa. Cậu định làm sao để xoay chuyển nhận thức của họ? Huống hồ, sức mạnh của tín ngưỡng đâu phải dễ mà có được.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng