Lúc này bọn họ cuối cùng cũng hiểu được lý do dị tượng xuất hiện trên trời, bởi vì Kim Thạch Đầu, từ vạn năm trước đã vượt qua lôi kiếp.
Kim Thạch Đầu đã độ kiếp thành công nhưng lại từ chối bước lên thiên thang vì muốn đợi đạo lữ của mình.
Dù không có danh thần, nhưng thực lực chẳng khác thần nhân là bao. Còn đạo lữ của anh ta là Ngân Ngật Đáp cũng sở hữu thân thể bán thần, chưa từng bại trận trên chiến trường, vì thế được người đời xưng tụng là Chiến Thần.
Hai người cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa nơi trần thế, trừng trị kẻ ác, bảo vệ kẻ yếu. Thế nhưng, trong một trận chiến, cả hai đã cùng ngã xuống, khiến người đời tiếc nuối khôn nguôi.
Không khí tiếc thương âm thầm bao trùm xung quanh, chẳng ai nói gì, còn Hà Kim Bảo thì dường như đã đoán được suy nghĩ trong lòng họ, liền mỉm cười nói:
“Năm đó đạo lữ của tôi bị người ám toán, đầu bị chém mất. Khi ấy tình hình cực kỳ nguy cấp, trước là lang sói, sau là hổ báo, ngay cả bói quẻ cũng không tìm được đầu. Để trấn áp đám yêu quái bị thiên tai làm thức tỉnh, tôi buộc phải truyền hết thần lực cho anh ấy để giữ mạng.”
Chính vì ngay cả Hà Kim Bảo cũng không thể tính ra được vị trí của cái đầu, nên Ngân Như Ngọc mới từ bỏ việc tìm kiếm.
Quý Minh Hi cảm thấy có gì đó không ổn: “Anh tu thuật bói toán để phi thăng, có thể thấu thiên cơ, lý ra không thể không tính ra được vị trí cái đầu chứ.”
“Không hổ là thầy của tôi, lập tức nhìn trúng mấu chốt.” Hà Kim Bảo nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Bởi vì chính Thiên đạo đã giấu cái đầu đó đi. Dù tôi có tính thế nào cũng bị Thiên đạo cản lại. Đây cũng là lý do tôi phải tìm đến mọi người.”
“Thiên đạo bất công, số mệnh định sẵn phải diệt.”
Tám chữ này, từng chữ đều đánh trúng lòng người.
Từ trước đến nay bọn họ luôn tôn sùng thiên đạo, đến khi Lệnh săn yêu được ban xuống, họ cũng không dám phàn nàn quá nhiều, cùng lắm chỉ than thở đôi ba câu rằng thiên đạo quá thiên vị loài người.
Nhưng nghĩ lại, thiên tai giáng xuống, chúng thần lần lượt ngã xuống, yêu ma bị tận diệt, e rằng tất cả chỉ là thủ đoạn của thiên đạo để loại bỏ những kẻ có khả năng thay thế nó mà thôi.
Thế giới quan của các yêu quái đã hoàn toàn đảo lộn, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề, khiến hai người ngồi ở góc phòng với vẻ bình thản chẳng mấy để tâm, trở nên đặc biệt lạc lõng.
“Dường như hai người không bất ngờ gì cả?” Hà Kim Bảo hỏi.
Giản Hoang đáp: “Khi anh mất hết ký ức, bị người ta ném từ trời xuống đất, toàn thân thương tích đầy mình, còn dính theo một tờ Lệnh săn yêu do thiên đạo phát ra, thì người bình thường sẽ chẳng có thiện cảm gì với nó đâu.”
Hà Kim Bảo: …
Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao vị Chấp pháp giả này lại làm việc bắt yêu một cách qua loa đại khái như thế.
Quý Minh Hi thản nhiên nói: “Tôi chỉ nghĩ rằng, vạn vật đều có tình cảm. Dù là yêu ma, thiên đạo hay con người, đều chẳng khác nhau là mấy. Vậy nên, khi thiên đạo giãy chết trước lúc tận diệt, cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, dường như không xem chuyện này là tin tức gì lớn lao cả.
“Cậu thật sự có cảm xúc ‘kinh ngạc’ sao?” Hạc Tri Thư không nhịn được mà lẩm bẩm.
Ông lão phát hiện, bất kể xảy ra chuyện gì, Quý Minh Hi đều có thể nhanh chóng tiếp nhận.
Thế nên ông lão cũng không trách bản thân trước đây từng lầm tưởng anh là Thần Núi—nếu không phải thần, thì ai có thể bình tĩnh đến mức sét đánh ngay trước mặt cũng không thèm chớp mắt?
Quý Minh Hi phản bác: “Tất nhiên là có chứ. Nếu ông trượt kỳ thi đánh giá thăng chức của giảng viên trường mình thì tôi sẽ rất bất ngờ đấy.”
Hạc Tri Thư lập tức ngậm miệng. Được rồi, lại tự đào hố chôn mình rồi.
“Không hổ là…” Hà Kim Bảo cảm thán, nhưng lập tức nuốt lời, không để ai kịp hỏi thì đã nhanh chóng chuyển chủ đề: “Trước đây tôi chưa khôi phục ký ức, nên chỉ mơ hồ đoán ra cách phá cục nằm ở Yêu Yêu. Nay trí nhớ đã trở lại, tôi cũng đã biết được nguồn cơn đầu đuôi sự việc.”
Anh ta gõ nhẹ lên mặt bàn, đợi mọi người dồn sự chú ý vào mình rồi mới nói tiếp:
“Nói ngắn gọn thì, Yêu Yêu là sư muội của tôi. Một ngày nọ cô ấy truyền tin rằng đã cảm nhận được thiên đạo sắp đến hồi kết thúc, và cô ấy là một trong những người được chọn để thăng thần.
Thế nhưng không lâu sau lại truyền đến tin cô ấy độ kiếp thất bại và đã ngã xuống.
Dù tôi bói thế nào cũng không thể tìm ra cô ấy, chỉ biết cô ấy vẫn chưa thật sự tiêu vong. Năm xưa cô ấy được gọi là ‘Phúc An nữ đế’, còn hiện nay, cái tên Yêu Yêu Sơn… đã vang danh khắp bốn phương.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng