Không thấy đối phương đáp lại, Trình Tịnh coi như anh ta đã ngầm đồng ý.
Cô lấy kéo, cắt toạc ống tay áo bên cánh tay bị thương, lộ ra vết cắn dữ tợn.
Vết thương không nhỏ, ít nhất dài mười lăm phân, da thịt lật ngược ra ngoài.
Điểm đáng mừng duy nhất là đến giờ, quanh miệng vết thương chỉ sưng đỏ chứ chưa đổi màu.
Điều này càng khiến Trình Tịnh chắc chắn hơn: Tôn Thanh Hải sẽ không biến thành xác sống.
Trái lại, anh ta còn có khả năng nhờ tai nạn này mà thức tỉnh dị năng.
Rất ít người sau khi bị xác sống cào hoặc cắn lại không nhiễm bệnh.
Họ sẽ sốt cao, hôn mê, nếu trụ được qua cửa sinh tử thì có thể thức tỉnh dị năng.
Nhưng nhất định phải xử lý vết thương, nếu không Tôn Thanh Hải rất khó vượt qua giai đoạn sốt cao.
Không xử lý, cơn sốt sẽ kéo dài, mà cho dù dị năng thật sự thức tỉnh thì chỗ bị thương cũng không thể nhanh chóng tự lành.
“Đội trưởng, phiền anh há miệng một chút.”
Tôn Thanh Hải coi như nhận mệnh. Anh ta định nhân lúc mình vẫn còn ý thức, cứ để cô gái này muốn làm gì thì làm, để các anh em trong đội cảm thấy an tâm hơn.
Nghe cô gọi, anh ta há miệng theo phản xạ.
Ngay sau đó, một chiếc khăn được nhét vào, anh ta ngẩn ra vài giây, đưa tay định gỡ xuống thì giọng không vui của cô vang lên:
“Đội trưởng, bây giờ anh là bệnh nhân, phải nghe lời bác sĩ.”
Tôn Thanh Hải: “…”
Đúng là sắp chết rồi mà cũng không được yên ổn.
Thôi kệ.
Thời gian của anh ta chẳng còn nhiều.
Có lẽ sau này ngay cả đau đớn cũng chẳng còn cảm nhận nổi, vậy thì lúc này… chịu đựng nhiều hơn một chút cũng tốt.
Vương Lại Tử từ tầng hai chạy xuống, vừa thấy Trình Tịnh cầm dao liền biến sắc, tưởng rằng cô muốn giết đội trưởng.
Anh ta hấp tấp lao tới, nhưng còn chưa kịp đến nơi đã bị một bàn tay chặn lại.
“Đừng kích động.”
Chu Kiệt cúi đầu, gắng nhịn không nhìn về phía đội trưởng. Trong lòng anh ta tự an ủi, có lẽ… đội trưởng vẫn còn cơ hội.
“Làm càn!”
Vương Lại Tử mặt mày u ám. Ai cũng rõ đội trưởng sớm muộn cũng sẽ biến đổi, còn để anh ấy chịu thêm khổ đau vô ích, thật tàn nhẫn.
Chu Thiên thấy hai người có ý tranh chấp, vội đi tới, khẽ lắc đầu:
“Nhỏ tiếng thôi, đừng làm phiền đội trưởng. Đôi khi, dù chỉ một phần vạn hy vọng, vẫn có người muốn đặt cược.”
Vương Lại Tử đỏ mắt, dứt khoát quay mặt đi, không dám nhìn cảnh bên kia.
Anh ta hận bản thân vô dụng, mỗi lần gặp nguy hiểm, đều là đội trưởng xông lên trước.
Trình Tịnh vừa xử lý xong vết thương, đã thấy Tôn Thanh Hải dùng tay còn lành ôm lấy trán, thân thể khẽ lắc lư.
“Đội trưởng, anh sao vậy? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Đừng lại gần tôi.”
Giọng nói khàn khàn, yếu ớt, chẳng còn chút khí thế nào.
Chu Thiên lập tức lao đến, đỡ lấy đội trưởng, trong lòng đau khổ đến tột cùng.
Anh ta không dám nghĩ, một khi tình trạng này xấu đi, thì đội trưởng, chỗ dựa duy nhất của họ liệu còn có thể ở bên họ hay không.
Sau vài lần hít thở sâu, Chu Thiên khàn giọng:
“Tôi tìm được một phòng nghỉ, đưa đội trưởng sang đó trước đi.”
Đội trưởng luôn coi trọng thể diện, chắc chắn không muốn để mọi người thấy cảnh tượng như vậy.
“Đúng vậy.”
Chu Kiệt lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay kia.
Hai người còn lại cũng bám sát ngay sau, chẳng ai sợ đội trưởng đã bị thương sẽ biến dị, mà chỉ sợ… sẽ mất đi anh ta mãi mãi.
Đội trưởng chính là trụ cột tinh thần của cả nhóm, không ai dám nghĩ tới viễn cảnh không có anh.
Trình Tịnh ngáp một cái, đưa tay xoa thái dương.
Cả ngày nay chẳng được yên, giờ thì vừa mệt vừa đói, cô chẳng muốn động đậy nữa.
Cô lấy mấy gói lương khô đặt lên bàn, xé một gói, chậm rãi nhai.
Mười mấy phút sau, bốn người kia ủ rũ quay về, dáng vẻ chẳng khác nào trời sập.
Trình Tịnh liếc nhìn qua, khẽ nói:
“Cứ ăn chút gì trước đi. Đêm nay, mọi người thay phiên nhau trông chừng đội trưởng.”
Người trong lúc hôn mê mà thức tỉnh dị năng, thường sẽ không chịu quá nhiều đau đớn.
Mà những ai may mắn sống sót sau khi bị thương rồi thức tỉnh, thì rất cần có người chăm sóc cẩn thận trong giai đoạn sốt cao liên tục.
Như thế, tỉ lệ sống sót mới cao hơn.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ