Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Chương 54: Thăm đêm

26/06/2025

Chương 55: Bị sốc

26/06/2025

Chương 56: Bọ cạp

26/06/2025

Chương 57: Rượu thuốc

26/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 27: Cẩm Nhi

Chương trước

Chương sau

Mấy ngày tiếp theo, Tô Liên Y bận tối mắt tối mũi. Nhờ Triệu thị giúp đỡ mời thợ về, nàng cho tu sửa lại căn nhà.

Nhà “nữ ma đầu” sửa sang, mấy ngày đầu chẳng ai dám bén mảng tới gần hóng chuyện. Nhưng rồi tin đồn nhà Tô Liên Y xây sửa theo kiểu dáng lạ tai lạ mắt chẳng biết lan đi từ đâu, dần dà cũng có mấy kẻ gan lớn lén chạy tới xem thử. Thấy Tô Liên Y không ở nhà, thế là người tới coi mỗi lúc một đông, thi nhau bàn tán xem căn nhà này rốt cuộc có điểm gì khác người.

Trong căn nhà đang sửa chỉ để lại Đại Hổ trông coi, còn Tô Liên Y cầm theo chỗ rong biển còn lại với cối đá mới mua, chạy thẳng tới nhà Tôn gia, cùng Ngô thị mày mò nghiên cứu cách nghiền rong biển thành bột.

Thôn Tô Gia vốn là thôn gốc, dân làng trên dưới đều quen biết nhau. Tô Liên Y không muốn giả làm nguyên chủ ngang ngược thô lỗ, nhưng cũng không muốn vì mình thay đổi quá nhiều mà làm cả làng xôn xao. Vậy nên nàng đành lánh mặt, tránh chạm mặt người ngoài. Thôn Tô Gia sớm muộn gì cũng chỉ là nơi nàng tạm trú, nàng chẳng định gắn bó dây dưa quá sâu.

Nguyên lý hoạt động của cái cối đá nghiền thuốc này giống như cối đá xay bột, chỉ là vì công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ hơn nên cái cối nghiền này cũng được làm tinh xảo hơn nhiều.

Ngô thị là người rất đảm đang, nấu ăn ngon, làm ruộng giỏi, xay lúa, làm đậu phụ đều thành thạo, khiến Tô Liên Y rất khâm phục. Có Ngô thị giúp đỡ, trước tiên rong biển khô được giã nhỏ bằng chày thuốc, rồi từ từ cho vào cối đá nghiền thành bột mịn.

“Liên Y muội muội, cái rong biển tốt thế này sao muội lại nghiền thành bột vậy?” Ngô thị thắc mắc.

Tô Liên Y mỉm cười, cầm hũ muối nhà Tôn gia lên. “Dù Tôn đại ca thiếu kali thì cũng không thể ngày nào cũng ăn rong biển được. Bổ sung kali là việc lâu dài, không thể ngày một ngày hai là xong. Rong biển tuy rẻ nhưng không dễ mua, chỉ có thể đến tận làng chài xa xôi mới mua được. Nhưng nếu nghiền rong biển thành bột rồi trộn với muối, vừa dễ bảo quản, lại tiết kiệm được nhiều công sức.”

Vừa nói, nàng vừa từ từ đổ bột rong biển vào hũ muối, dùng đũa nhẹ nhàng trộn đều.

Ngô thị nhìn Tô Liên Y trước mặt, gần như đã quên mất dáng vẻ yếu đuối, nhút nhát của nàng ngày trước. Bây giờ, tóc dài của nàng được búi gọn gàng dưới khăn, chỉ để vài sợi đen óng buông khẽ trên má trắng như tuyết. Đôi mắt trong veo lúc nào cũng bình thản, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi, vừa dịu dàng vừa ấm áp. Chỉ cần ở bên cạnh nàng, lòng người sẽ trở nên bình yên một cách kỳ lạ.

“Liên Y muội muội, muội… muội giúp đỡ nhà ta nhiều như vậy, chúng ta biết lấy gì cảm ơn, lấy gì báo đáp muội đây?”

Nghĩ đến mấy ngày nay Tô Liên Y cứ tới lui thăm bệnh cho Tôn Đại Hải, không lấy một đồng, lại còn mang theo bao nhiêu thịt thú rừng và rong biển cho, khóe mắt Ngô thị đỏ hoe, đưa tay nắm chặt lấy tay Tô Liên Y, nhất quyết không buông.

Tô Liên Y khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lại tay Ngô thị. Thật ra, Ngô thị cũng chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng vẻ ngoài đã hao mòn, trông như gần bốn mươi, đôi tay gầy guộc, chai sần vì làm lụng vất vả.

“Ngô tẩu, ngươi nói vậy nặng lời quá rồi. Con người sống ở đời, ai dám chắc mọi chuyện đều suôn sẻ? Hôm nay ta giúp ngươi, biết đâu vài năm sau ta gặp hoạn nạn, chính ngươi lại là người giúp ta. Ngươi thấy có phải vậy không?”

Nước mắt Ngô thị lưng tròng, liên tục gật đầu: “Không nói gì thêm nữa, Liên Y muội muội, chỉ cần sau này Tôn gia chúng tôi có thể giúp được muội chuyện gì, dù có phải vào chỗ hiểm nguy, cũng không từ chối!”

Tô Liên Y dở khóc dở cười: “Ngô tẩu, ngươi thật sự nói quá rồi, chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

Nhưng Ngô thị không để ý đến lời từ chối của Tô Liên Y, đưa tay kéo Tôn Cẩm đến: “Cẩm Nhi, quỳ xuống!”

Tô Liên Y giật mình: “Ngô tẩu, ngươi làm gì vậy?”

Trẻ con nhà nghèo thường trưởng thành sớm. Tuy Tôn Cẩm mới chưa đầy chín tuổi, nhưng đã sớm hiểu chuyện. Nghe lời mẹ dặn, cậu bé ngoan ngoãn quỳ xuống.

“Cẩm Nhi, Liên Y tỷ tỷ có ân tình như núi với nhà ta. Con thề đi, đời này nhất định phải nghe lời Liên Y tỷ tỷ, hiếu kính cô ấy như hiếu kính mẹ ruột.” Ngô thị nói rất nghiêm túc.

“Đừng… Ngô tẩu, vậy không được đâu!” Tô Liên Y vội vàng gỡ tay Ngô thị lên, định kéo Tôn Cẩm đứng dậy.

Nhưng Tôn Cẩm tuy không nỡ, trong lòng lại nghĩ giống hệt mẹ mình: nếu không có Tô Liên Y ra tay giúp đỡ, e rằng cha cậu đã không qua khỏi, cả nhà Tôn gia cũng coi như tiêu tan.

“Trời đất chứng giám! Con là Tôn Cẩm, xin thề đời này sẽ hiếu kính Liên Y tỷ tỷ, nghe lời Liên Y tỷ tỷ. Nếu làm trái… chết không toàn thây!” Giọng non nớt mà từng chữ rõ ràng, vang lên đầy quả quyết.

Tô Liên Y dở khóc dở cười, bất lực nói: “Cẩm Nhi mau đứng dậy, không cần thề độc đâu. Thật sự chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

Nàng nào ngờ được rằng, về sau suốt cả cuộc đời này, Tôn Cẩm thực sự sẽ giữ đúng lời thề ấy – một lòng đi theo, tận tâm tận lực bảo vệ. Nếu không có Tôn Cẩm, e rằng Tô Liên Y đã sớm bỏ mạng trong một kiếp nạn nghiệt ngã. Nhưng đó… lại là chuyện của nhiều năm sau.

Lão bà Tôn gia cũng đứng bên cạnh, vừa lau nước mắt vừa sụt sịt.

Tô Liên Y kéo Tôn Cẩm đứng dậy, lúc này mới lần đầu nghiêm túc quan sát đứa bé này.

Tôn Cẩm tuy vì thiếu ăn nên mặt mày vàng vọt, gầy guộc, nhưng vóc dáng lại khá cao so với tuổi, làn da ngăm đen, ngũ quan thanh tú, nhất là đôi mắt đen láy, sâu thẳm mang nét trưởng thành hơn hẳn bạn bè đồng lứa — ánh mắt kiên định, cố chấp đến lạ thường.

“Liên Y muội muội, từ nay Cẩm Nhi cũng coi như nửa đứa con của cô, cả nhà họ Tôn chúng ta mang ơn cứu mạng này suốt đời không quên.”

Một giọng nam vang lên từ cửa buồng trong, âm thanh còn hơi yếu nhưng đã có khí lực hơn trước nhiều. Thì ra Tôn Đại Hải nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài, bèn cố gắng chống đỡ mà đi ra.

Mấy ngày được Tô Liên Y chăm sóc, hắn đã có thể tự đi lại chậm rãi mà không cần người đỡ, sức khỏe hồi phục rất nhanh.

Tô Liên Y dở khóc dở cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Tôn đại ca, hôm nay ngươi còn thấy mệt hay buồn nôn gì không?”

Cẩm Nhi lập tức chạy lại đỡ cha, nhưng Tôn Đại Hải khoát tay từ chối.

“Không, hôm nay ta thấy trong người khỏe hẳn, đầu óc cũng tỉnh táo, tim đập không còn hồi hộp như trước nữa. Thật không ngờ Liên Y muội muội lại là thần y như vậy!”

Tô Liên Y khẽ cười, đứng dậy: “Thần y gì chứ, chỉ là tình cờ từng nghe về bệnh này thôi. Mấy hôm nữa Tôn đại ca có thể đi lại, làm việc nhẹ nhẹ, chắc không lâu sẽ hồi phục hoàn toàn. Thôi, mọi người cứ ở lại, ta xin phép về trước.”

“Liên Y muội muội, muội định đi đâu thế?” Ngô thị vội vàng hỏi.

“Ta ra xem ruộng chút. Dạo này Đại Hổ bận sửa nhà, chẳng còn ai trông nom ruộng vườn, ta phải ra nhổ cỏ, tưới nước.”

Quả thật mấy ngày nay Tô Liên Y chăm chỉ ra vườn vun xới, không phải vì thích lao động, mà tranh thủ kiếm cớ vận động cho mau giảm cân.

Mấy ngày liền ăn chay, lại chăm chỉ vận động, tuy người ngoài chưa nhìn ra khác biệt, nhưng Tô Liên Y tự cảm nhận rõ ràng mình đã gầy đi không ít. Bộ quần áo vốn căng chật nay mặc vào đã rộng ra kha khá, nàng càng thêm quyết tâm giữ vững đà này.

“Ta đi cùng muội nhé, hai người làm sẽ nhanh hơn.” Ngô thị vội vàng lấy nông cụ từ sau cửa ra. “Nhà ta còn thừa cuốc xẻng, muội khỏi về nhà lấy. Đi từ đây qua ruộng cũng gần hơn.”

“Vậy làm phiền Ngô tẩu rồi.” Tô Liên Y cười tươi chấp nhận lời đề nghị. Có Ngô thị – người làm ruộng giỏi giang – đi cùng, nàng vừa làm vừa học thêm kinh nghiệm, lại có dịp tìm hiểu thêm về cuộc sống ở thế giới này.

Tôn Cẩm cũng lon ton chạy theo hai người ra ruộng.

Thoắt cái, một ngày trôi qua, mặt trời đã lặn xuống núi.

Tô Liên Y từ chối lời mời của Ngô thị, một mình đi dạo quanh ruộng.

Tầm này, ruộng đồng đã vắng tanh, ai nấy đều về nhà ăn cơm tối. Nhìn cánh đồng bằng phẳng trải dài dưới ánh chiều tà, lòng người cũng trở nên khoan khoái dễ chịu. Những đám mây bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực, bầu trời nửa xanh nửa hồng, đẹp đến mức khó mà dùng lời để tả.

Tô Liên Y cứ thế chậm rãi dạo quanh, vừa đi vừa âm thầm sắp xếp kế hoạch cho những ngày sắp tới. Tuy con đường trước mắt còn mịt mờ, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hứng khởi đầy tính phiêu lưu.

Đợi đến khi trời tối hẳn, Tô Liên Y đoán thợ sửa nhà cũng đã về hết, mới thong thả quay bước trở lại nhà.

Chỉ trong năm ngày, căn nhà đã hoàn toàn đổi khác. Thợ thuyền làm theo bản thiết kế của Tô Liên Y, biến căn phòng lớn vốn trống trải thành nhiều gian nhỏ. Tuy không còn sáng sủa như trước, nhưng công năng lại đầy đủ, tiện nghi hơn hẳn.

“Đại Hổ, mấy hôm nay vất vả cho ngươi rồi.”

Sau bữa tối thịnh soạn, Tô Liên Y pha một bình trà ngon, tự tay đưa cho Đại Hổ.

“Ừm.” Đại Hổ không khách sáo, nhận lấy rồi uống, nhưng trong lòng lại rất rõ: Tô Liên Y chẳng phải lười biếng gì, chỉ là không muốn qua lại nhiều với dân làng. Chứng cớ là mấy ngày nay, ruộng vườn nàng vẫn tự tay chăm bón, không hề lười nhác.

Hai người cùng ngồi trong sân uống trà dưới ánh trăng. Ăn xong, uống xong, chẳng ai nói thêm câu gì, nhưng lại rất ăn ý dọn dẹp bát đũa, rồi ai về phòng nấy đi ngủ.

Nào ngờ, sáng hôm sau, cả thôn Tô Gia lại râm ran tin đồn… rằng Tô Liên Y trên huyện thành đã dan díu với gã đàn ông lạ mặt, không còn trong sạch!

Hết Chương 27: Cẩm Nhi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page